Trưởng công chúa mới vừa trở lại trong phủ, tin tức của thám tử ở cửa thành cũng truyền trở về.
“Tam gia Sở gia đã tranh thủ ra khỏi thành trước khi cấm quân phong tỏa thành.” Tiểu lang quân môi hồng răng trắng kia đỡ trưởng công chúa ngồi ở trên giường nệm, lại quỳ gối phía dưới giường nệm dâng lên một ly trà thơm.
Trưởng công chúa lại không nhận lấy, nàng khảy vòng tay hoa tơ vàng nạm đá quý ngũ sắc trên tay mình, ánh mắt không biết rơi tới nơi nào rồi, “Sở Xương Bình, đây là chuyện cuối cùng bản công chúa vì ngươi làm.”
Tiểu lang quân kia có chút ghen tuông, nói: “Công chúa điện hạ đối với tên vũ phu họ Sở kia thật đúng là si tình.”
Trưởng công chúa nhàn nhạt liếc hắn một cái, trên mặt cũng không có vẻ giận dữ nhưng lại khiến tiểu lang quân sợ tới mức giơ tay lên tát cho chính mình hai cái, “Nô lắm mồm, nô đáng chết!”
Bàn tay với móng tay tô sơn màu đỏ tươi của trưởng công chúa nâng cằm của tiểu lang quân kia lên, đáy mắt nửa phần gợn sóng cũng không có, nàng nói: “Bản công chúa vẫn luôn giữ ngươi ở bên người, chính là bởi vì ngươi nghe lời, ngoan ngoãn. Bản công chúa hôm nay chỉ là mang các ngươi đi ra ngoài du hồ, trở về đụng phải cấm quân, hiểu chưa?”
Tiểu lang quân liên tục gật đầu: “Nô hiểu rồi ạ.”
Trưởng công chúa thu hồi tay, lại nằm trở về trên giường nệm, không chút để ý nói: “Đi xuống đi.”
Tiểu lang quân lúc này mới té ngã lộn nhào ra khỏi đại điện.
Thị nữ bên người tiến lên ấn vai cho trưởng công chúa, nhìn một rương mã não huyết ngọc trong điện kia, cười nói: “Liêu Nam Vương lần này nói vậy cũng tốn không ít tâm tư, hiểu được ngài thích thứ đồ này, đặc biệt sưu tầm đem tới nhiều như vậy.”
Trưởng công chúa chỉ nhàn nhạt nhìn liếc mắt một cái, hứng thú bớt đi một chút. Nàng nguyện ý giúp Sở gia không phải bởi vì phần đại lễ hợp ý này của Liêu Nam Vương mà chỉ đơn thuần là vì người kia thôi.
Nàng giơ tay lên phất làn khói nhỏ từ trong lư hương bay lên, nhớ tới biến động những ngày gần đây trên triều đình, hàng mi tinh tế khẽ chau lại: “Bản công chúa không muốn thấy bệ hạ mắc thêm lỗi lầm nữa, vì một nữ nhân mà ngay cả chuyện hoang đường hắn cũng làm!”
Đầu tiên là đem đích nữ thế gia sung quân đi biên quan làm doanh kỹ, sau lại biếm trích con trai trưởng của Lục đại học sĩ, hiện giờ nếu lại động vào Sở gia, chờ một ngày nọ sự tình bại lộ, hắn đây không phải sẽ bị người trong thiên hạ dùng văn chương lên án tội trạng hay sao?
Trưởng công chúa mới vừa vì thế sự ưu phiền, ngoài điện lại có nô tỳ vội vàng tiến đến truyền tin: “Công chúa! Việc lớn không tốt! Ngài mau vào cung đi thôi!”
Trên mặt thị nữ phía sau trưởng công chúa hoảng hốt, còn tưởng rằng là chuyện người của Liêu Nam Vương tặng lễ vật cho các nàng bị vị trong cung kia biết được.
Trên mặt Trưởng công chúa thì lại trấn định đến cực kỳ, lúc đứng dậy sai thị nữ sửa sang hoa phục cho mình, mới hỏi nô tỳ kia: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
Nô tỳ hoảng loạn nói: “Nghe nói là Phàn tiểu tướng quân sau khi uống rượu khinh bạc Tích Tần nương nương, bệ hạ dưới sự giận dữ đã chém Phàn tiểu tướng quân, Phàn quý phi liền khóc ngất đi tại chỗ, hiện tại bệ hạ lại đang cầm kiếm đi về phía cung Hoàng Hậu!”
“Hoang đường!” Trưởng công chúa không kịp chờ thị nữ sửa sang lại y phục cho mình đã kéo vạt áo thật dài đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe!”
Sau khi tiểu nhi tử của Phàn gia Phàn Uy hồi kinh, Phàn gia tìm cho hắn một chân ngự tiền thị vệ vô tích sự ở trong cung.
Rốt cuộc dưới bầu trời này, người được yêu thích nhất cũng dễ dàng lên chức nhất chính là người ở trước mặt hoàng đế.
Phàn gia tay cầm binh quyền, như mặt trời ban trưa, nhưng mà mấy ngày trước Liêu Nam Vương từ Tây Châu đưa tới sổ con buộc tội, hơn nữa có chứng cứ của một đám đại thần thu nạp ở dân gian lại, cũng chỉ khiến tiểu nhi tử Phàn gia bị xử lý nghiêm khắc một trận.
Hôm nay lại bởi vì động đến người trên đầu quả tim của hoàng đế, đã trực tiếp bị chém chết!
Trưởng công chúa chỉ ngẫm lại tiếp theo làm sao trấn an Phàn gia liền đau đầu, đó chính là trung thần giống như Lục gia!
Hơn nữa hoàng đế đi về phía cung Hoàng Hậu, tất nhiên là chuyện Tích Tần bị tiểu nhi tử Phàn gia khinh bạc có công sức ‘quạt gió thổi lửa’ của Hoàng Hậu ở bên trong. Trừ bỏ Tích Tần, còn chèn ép Phàn quý phi, một hòn đá ném hai chim, Hoàng Hậu sao lại không làm?
Nhưng lấy hiểu biết của trưởng công chúa đối với Hoàng Hậu, đây tuyệt đối không phải là kế sách Hoàng Hậu có thể tự nghĩ ra, bằng không tiểu nhi tử Phàn gia làm việc ở ngự tiền lâu như vậy, vì sao lại vào hôm nay khinh bạc Tích Tần?
Nơi này tuyệt đối cũng có bút tích của Liêu Nam Vương!
Cũng vào giờ khắc này, trưởng công chúa mới phát giác ra thủ đoạn đáng sợ của Liêu Nam Vương, có thể tìm tới nàng cũng liền thôi, thâm cung cũng có người của hắn sao?
Hoàng Hậu có mang long tự, trước mắt dù có phạm vào di thiên đại sai cũng không động vào được, càng miễn bàn chỉ là thiết kế một ả tần nho nhỏ. Nhưng hoàng đế rút kiếm đi Khôn Ninh Cung, trưởng công chúa không thể không lo lắng cho đứa cháu trai này của mình lại nổi điên.