Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 1014: Học trưởng thật sự là tốt! (1)

Chương 35-1: Học trưởng thật sự là tốt! (1)

Hạng mục không gian từ lý luận đến thực tiễn thành công, đã đem lực ảnh hưởng của Tiếu Phỉ đẩy lên một vị trí cực cao, có thể nói lĩnh thưởng lĩnh tới tay chuột rút, vô số đài truyền hình mới, Tiếu Phi trước kia đều là từ chối hết, nhưng bây giờ không có cách nào cả, thân là hiệu trưởng nàng có nghĩa vụ phất cờ hò reo cho trường học của mình, bạn rộn một đoạn thời gian, thật không dễ mới có thể khôi phục bình tĩnh, mỹ nữ ưu thế trời sinh, gần đây lực ảnh hưởng của học viện Chiến Thần quả thật rất lớn.
May mắn hạng mục hoàn thành, Tiếu Phi cũng có thời gian nghỉ ngơi nhất định, nghiên cứu vô chừng mực nàng cũng không có khả năng đem bản thân giữ căng thẳng mãi như vậy, trái lại một đoạn thời gian gần nhất, Tiếu Phỉ rất nhẹ nhõm, du lịch, học Piano. . . Mặc cho tiểu ma nữ đánh Piano thật sự là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
"Vương Tranh, cậu đây là vẻ mặt gì, chẳng lẽ tôi đánh không hay sao?" Tiếu Phì cười tủm tỉm nói.
Học sinh yêu quý của mình đã trở lại, sư phụ tự nhiên là cần quan tâm một chút, kết quả Vương Tranh liền bị ép ở chỗ Tiếu Phi.
Cấp bậc hiệu trưởng học viện Chiến Thần cũng không thấp, một căn biệt thự vẫn là có, nhiều phòng, Vương Tranh từ sau khi tiến vào học viện tinh anh, ký túc xá tự nhiên là nhường cho người khác.
"Dế. . . nghe." Bạn học Vương nói trái lương tâm, đây tuyệt đối là dễ nghe đòi mạng.
"Tôi đã nói, thiên tài làm cái gì cũng được, lúc còn nhỏ tôi muốn học bale, đánh Piano, kết quả một cái cũng chưa làm được." Tiếu Phì cười nói, Vương Tranh nhịn không được nhìn thoáng qua bộ ngực đầy đặn của sư phụ Tiếu Phi, thế này không nhảy được bale nhỉ? "Tiểu sắc lang, nhìn đi đâu thế." Tiếu Phỉ trêu chọc nói.
Vương Tranh đứng lên, bỗng nhiên ôm eo Tiếu Phỉ, rõ ràng cảm giác eo Tiếu Phi cứng đờ, hai mắt tản ra ánh mắt nhiếp lòng người, "Cô giáo Tiếu Phi thân yêu, không nên câu dẫn em, nhỡ đầu em thú tính đại phát, cô sẽ phải giao ra đấy."
Nói xong vỗ vỗ khuôn mặt Tiếu Phi, "Em ra ngoài, buổi tối không cần chờ em ăn cơm.
Tất cả đều giả bộ rất tốt, chẳng qua. . . bạn học Vương chạy nhanh chút.
Tiếu Phỉ sờ sờ mặt, tiểu gia hỏa này cũng dám đùa giỡn nàng, lá gan đã lớn hơn chút.
Bạn học Vương cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, nếu không luôn bị Tiếu Phi ép buộc như vậy là con người thì đều chịu không nổi.
Cái này không quan hệ lực khống chế, có liên quan với bản năng con người.
Vườn trường không có biến hóa gì quá lớn, từng hàng cây Ngô Đồng vẫn tinh thần như vậy cao ngất như vậy, nhưng học sinh trên đường đa số đều không biết, nhận ra hắn cũng không nhiều.
Thời gian thật sự là có thể làm phai nhạt tất cả, giống như có người đang tán gẫu cái gì, giải đấu, còn có ai đó rất đẹp trai linh tinh.
Vương Tranh đi dạo một vòng, gọi điện thoại cho Trần Tú, "Ở đâu, mời tạo ăn cơm."
Trần Tú sửng sốt, đây là ai, vừa lên đã bảo hắn mời ăn cơm. . . thanh âm này. . . "A, Tranh ca, chẳng lẽ anh đã trở lại?" "Phải, ngay tại trường học, Alan có đó hay không?"
"Alan ca có việc còn chưa trở về. Ha ha, anh ở đâu. Em lập tức đi!"
Trần Tú trực tiếp nhảy dựng lên, trực tiếp từ trong ký túc xá xông ra ngoài, thật ra Trần Tú cũng đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành rồi, là nhân vật phong văn của trường học.
Lúc vừa thấy Trần Tú thiếu chút nữa không nhận ra, "Kháo. Tiểu tử mày thể mà lớn rồi, dậy thì muộn như vậy."
Nói xong cho Trần Tú một cái ôm thật to, "Tranh ca, tuổi em là có thể dậy thì."
Vương Tranh lúc này mới nhớ tới, Trần Tú tiểu tử này so với bọn hắn nhỏ hơn rất nhiều. Người ta là thiên tài vị thành niên, bây giờ cũng thành niên rồi.
"Trần Tú học trường, ngày mai có thời gian đến câu lạc bộ không, tất cả bọn em đều nhớ anh rồi."
Ba nữ sinh ở bên cạnh nhìn một lát, chủ động đi lên nói.
Trần Tú mỉm cười, "Anh có bạn tới chơi, như vậy đi, tuần này nhất định đi qua một lần."
"Học trưởng, bọn em chờ anh đó." Ba nữ sinh vui đùa ầm ĩ rời đi, ánh mắt còn có chút ngưỡng mộ.
Vương Tranh ở một bên cười tủm tỉm, "Không tồi nha, cách biệt ba ngày nhìn với cặp mắt khác xưa. .
"Khụ khụ, không phải, đây là tiểu tổ học muội hứng thú vật lý không gian của chúng ta." Trần Tú so với người khác tốt hơn một chút, còn chưa hoàn toàn tiến hóa thành cầm thú, "Đúng rồi, Sơn ca đâu?"
"Hắn về nhà trước, có thể một đoạn thời gian nữa qua đây. Đúng rồi, hắn cũng rất nhớ thương đối với chị gái mày, nếu ai còn chưa có bạn trại, không ngại cân nhắc hẳn một chút."
"Được, được, chẳng qua, hắn có thể không đủ quyến rũ, nếu Tranh ca ra mặt, ba người đều có thể mang đi." Trần Tú vội vàng nói. Ài, đứa nhỏ đáng thương này nhận hết khổ khi có mỹ nữ tỷ tỷ, ước gì chạy nhanh cho xong, mang hết đi!
Vương Tranh cũng dở khóc dở cười, có em trai kì cục như vậy cũng ngất mất.
". . . Mông Điềm và Như Nam không trở về sao?"
"Không có, các người không liên hệ sao?" Trần Tú tò mò hỏi
"Ô, không phải một hệ thống." Vương Tranh nói, học viện tinh anh và học viện quân sự Ngân Hà tiết tấu hẳn là nhất trí, hiển nhiên Mông Điềm cũng không trở về.
"Tranh ca, trở về ở bao lâu, chúng ta lần này cần tụ tập lớn một phen!"
"Sẽ có một đoạn thời gian." Vương Tranh nói, Nghiêm Tiểu Tô và Diệp Tử Tô đều ở Dida tinh, nghe nói đang theo dõi hạng mục tiến triển, Vương Tranh lần này đi qua cũng xem xem có gì có thể giúp đỡ, nhưng cũng không phải chuyện quá sốt ruột, dù sao những cái đó đều là ngoài
nghề.
Sự từng trải ở Thâm Uyên, làm Vương Tranh cảm giác trừ cần hoàn thành mục tiêu của mình, càng cần quý trọng cuộc sống bên người, cho dù là ngây ngốc một ngày, cũng là một phần thể hội.
Có lẽ qua vài năm nữa, mọi người đều mỗi người một nơi, bọn Trần Tú cũng không biết đi đâu rồi.
"Đúng rồi, lão Lộc bây giờ còn bình luận không?" Vương Tranh hỏi.
"Còn, nhưng xuất hiện tương đối ít rồi, hắn bây giờ chủ yếu phía sau màn, ra sức đẩy Alan tiếp nhận vị trí của hắn." Trần Tú nói, "Alan ca hiện tại cũng rất hot."
"Ha ha, đó là chuyện tốt, xem ra hắn muốn đi giới giải trí con đường không lối về này, thằng cha đó có bạn gái chưa?"
"Alan ca còn độc thân, Tranh ca, anh tựa như chưa có gì biến hóa."
"Phải không, thật ra cũng đã thay đổi rất nhiều." Trần Tú quấn quít lấy Vương Tranh nói chuyện xưa, hắn rất thích nghe Vương Tranh kể chuyện mạo hiểm, dù sao hắn đời này là sẽ không trải qua.
Trần Tú chỉ nghĩ thuận lợi tốt nghiệp, có lẽ tìm cái việc làm, có lẽ làm giáo viên, có lẽ tiếp tục làm nghiên cứu, nhưng hiển nhiên sẽ không nguy hiểm giống Vương Tranh, cũng không vẻ vang giống Diệu Ngải Luân, nhưng hắn rất vui vẻ có thể quên được bạn bè như vậy.
Vương Tranh coi như là kể chuyện xưa cho tiểu bằng hữu.
Mà ở một bên khác, Diệu Ngải Luân cũng có chút đau đầu, đây là lão Lộc bày ra một trận đấu cấp bậc cao, do bình luận viên nổi tiếng hợp tác tổ đội khách quý thần bí thi đấu pk 3v3.


Quyển 19 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch