Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tinh Môn

Chương 22: Nhìn Nhận Lại Bằng Con Mắt Khác

Chương 22: Nhìn Nhận Lại Bằng Con Mắt Khác

Lưu Long bất chợt quay đầu nhìn Lý Hạo.

“Tiểu tử, đôi lúc phải tin tưởng vào thực lực của đội chấp pháp! Ta biết ngươi tìm Viên lão là vì có suy nghĩ của riêng mình, xem ra ngươi cũng không ngu ngốc, ngươi tiêu tốn thời gian và sức lực tìm ra 6 trường hợp tự thiêu từ một biển hồ sơ vụ án đã xử lý. Điều đó có nghĩa rằng ngươi là một người kiên nhẫn và khôn ngoan! Tuần Kiểm Ti chúng ta cần một người cẩn thận như vậy!”

“Ngươi không báo thẳng vụ án lên đội chấp pháp có thể vì còn rất nhiều điều bận tâm, ta hiểu được!"

Giọng nói của Lưu Long cực kỳ lãnh đạm: “Có điều ngươi phải nhớ cho kỹ, phép vua còn thua lệ làng! Dù ngươi biết sáu vụ án này không phải chuyện người thường có thể làm được, thậm chí còn vượt qua cái gọi là tội phạm cấp một theo đánh giá của đội chấp pháp bọn ta! Nhưng, vậy thì sao?”

Tà khí trên người Lưu Long đột nhiên trở nên nồng đậm, mang theo một ít ý lạnh, áo gió bay lên.

“Ở Ngân Thành, cường long bất áp địa đầu xà. Không phải chuyện gì không có Tuần Dạ Nhân thì không thể làm được! Nói thẳng ra, số lượng kẻ yếu kém trong Tuần Dạ Nhân bị ta đây đánh qua cũng chẳng ít đâu."

(Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng có mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó)

Một cái khịt mũi thể hiện sự bất mãn của vị đội trưởng này.

Lý Hạo kinh ngạc nhìn ông.

Thật hay giả vậy?

Mấu chốt là Lưu Long vậy mà thật sự nhắc đến Tuần Dạ Nhân, trực tiếp phá tan tâm tư của Lý Hạo.

Ông ta biết Lý Hạo đã đoán được điều gì đồng thời cũng cảm thấy vụ án này có liên quan đến sức mạnh thần bí, hiển nhiên, người đàn ông này cũng nghĩ như vậy nhưng ông ta vẫn không tìm đến Tuần Dạ Nhân, bộ dạng có vẻ như ông sẽ để cho đội chấp pháp tự xử lý.

Sự tự tin ấy ở đâu ra?

Đại não Lý Hạo nhanh chóng xoay chuyển, giây tiếp theo, hắn tỏ vẻ xấu hổ khẽ đáp: “Ý của đội trưởng, ta không hiểu..."

“Dối trá!"

Lưu Long quát: “Có gì mà không hiểu! Một mình ngươi có thể phát hiện 6 vụ tự thiêu có nghi vấn trong vô số vô vàn vụ án 10 năm qua. Đọc qua nhiều hồ sơ như vậy, ngươi không hiểu thì ai hiểu? Đừng nói với ta rằng ngươi không biết sự tồn tại của Tuần Dạ Nhân! Không có gì phải kiêng kỵ, người khác không dám nói không có nghĩa là Tuần Kiểm Ti không dám. Dù Tuần Dạ Nhân có lợi hại đến đâu cũng vẫn có người quản thúc bọn họ.”

“Lý Hạo, nhớ cho kỹ! Tuần Kiểm Ti và Tuần Dạ Nhân tuy một sáng một tối, nhưng chung quy đều do bộ ngành thượng cấp quản lý. Nghiêm túc mà nói thì chúng ta đều là đồng nghiệp. Nói một chút thì sao, bọn họ có thể làm gì chúng ta? Điều đại cấm kỵ đầu tiên của Tuần Dạ Nhân chính là ra tay với người của mình, bọn họ không dám và cũng không bao giờ làm! Cho nên chỉ cần ngươi cư xử đúng mực không việc gì phải sợ Tuần Dạ Nhân, trực tiếp mắng bọn họ cũng chẳng thành vấn đề!”

“..."

Thật hay giả?

Tất cả mọi người đều kiêng dè, ngay cả việc nói ra ba chữ Tuần Dạ Nhân còn không dám, sao Tuần Dạ Nhân qua miệng Lưu Long lại thành ra như thể không đáng nhắc tới vậy?

Đúng lúc này, một nữ tuần kiểm tuổi không quá trẻ phía sau Lưu Long, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tử, đội trưởng nói có hơi khoa trương, có điều ngài ấy nói không sai, ngươi không cần quá kiêng kỵ bọn họ. Mọi người hiếm khi đề cập đến chỉ vì Tuần Dạ Nhân quá xúi quẩy. Mỗi lần xuất hiện nghĩa là đã xảy ra một vụ trọng án, là điềm báo không lành.”

“Nhảm nhí!"

Lưu Long hơi phẫn nộ vì lời nói của thành viên trong đội.

Nữ đội viên nở nụ cười, cũng không thèm để ý đến ông ta mà chỉ nhìn Lý Hạo, “Đội trưởng giải thích nhiều chuyện với ngươi như vậy, kỳ thực là muốn nói cho ngươi biết phòng Cơ Yếu quá vô vị, Tiểu Hạo, có muốn đến đội chấp pháp không?”

Lần này Lý Hạo thực sự sửng sốt.

Gì nữa đây?

Lưu Long vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh nhưng giọng điệu đã hòa nhã hơn: “Ta thấy ngươi có chút thông minh, quan trọng là có lòng kiên nhẫn và nghĩa khí, coi như hợp mắt! Đến đội chấp pháp sẽ cho ngươi làm tuần kiểm cấp hai, nhiệm vụ chủ yếu là phân tích vụ án...”

Nữ đội viên lại cắt ngang, nở nụ cười duyên dáng, “Nói đơn giản, đội chấp pháp cần những nhân tài ưu tú, đặc biệt là người có học thức cao, có thể nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt trong hàng nghìn manh mối và kết nối chúng lại. Trong đội chấp pháp hiện nay có nhiều kẻ thô bạo, toàn làm việc bằng kinh nghiệm và thân thủ, khả năng phân tích vụ án không mạnh. Đôi khi rõ ràng đã tìm thấy một số manh mối nhưng lại không thể tiếp tục truy tra nhiều hơn, dẫn tới đành phải từ bỏ rất nhiều vụ án.”

“Bao gồm cả vụ tự thiêu của Trương Viễn bạn ngươi cũng vậy. Thật ra đội chấp pháp đã phát hiện ra một số manh mối từ một năm trước, nhưng họ không suy nghĩ được sâu sắc vào thời điểm đó. Với năm trường hợp còn lại, đội chấp pháp không để tâm tới nên đã thất bại trong việc kết nối chúng với nhau. Bằng không đã sớm ra tay thụ lý chứ không phải đợi tới lúc này.”

Bọn họ thực sự tới đây để đào người?

Lý Hạo vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Đội chấp pháp thực sự muốn kéo mình vào hàng ngũ của họ?

Nãy giờ Lưu đội trưởng cứ hay gắt gỏng khiến Lý Hạo cho rằng ông ta có nhiều điều bất mãn với mình.

Không nghĩ tới...

Lưu Long tằng hắng một tiếng, giữ nguyên nét mặt cứng ngắc mà thuyết phục hắn: “Ngươi gia nhập vào đội chúng ta thì vụ tự thiêu mới có hy vọng được giải quyết nhanh hơn! Cho dù đội chấp pháp thật sự không giải quyết được thì cùng lắm tìm Tuần Dạ Nhân đến xử lý. Chúng ta tìm bọn họ đó là chuyện đương nhiên, còn ngươi trông cậy vào Viên lão thì không biết ông ấy phải nợ ân tình của bao nhiêu người!”

Những lời này đồng loạt đâm thẳng vào lòng Lý Hạo!

Vị đội trưởng này không hề đơn giản!

Chỉ một câu như vậy thôi đã khiến Lý Hạo chùn bước, không dám nhờ Viên Thạc giúp đỡ nữa.

Lưu đội trưởng nói không sai, hắn tìm lão sư thì lão sư phải nợ ân tình người ta!

Lưu Long lại nói: “Chuyện này ngươi tự mình suy xét đi. Đây chỉ là chuyện nhỏ, đến được thì đến không thì thôi! Đội chấp pháp cũng không thiếu tinh hoa! Ưu tiên hàng đầu là phải bắt được tên kia. Thông báo cho mọi người cẩn thận một chút, đối phương là cao thủ, có thể còn là một thần bí giả!”

Dứt lời, Lưu Long liền quay đầu đi thẳng, không thèm để ý tới Lý Hạo nữa.

Lý Hạo vội vàng đuổi theo, nghĩ cách làm sao để vị này đồng ý san bằng nhà chính Trương gia.

Mặc dù đây là nhà của Tiểu Viễn nhưng người trong gia đình đều đã mất sớm, vì báo thù cho Tiểu Viễn, Lý Hạo tin rằng y sẽ không để ý tới chuyện hắn muốn làm.

Lý Hạo còn chưa kịp lên tiếng thì may sao Lưu Long đã chủ động hét lớn: “Nhanh chóng lục soát Trương gia! Nếu không tìm được manh mối hữu ích thì trực tiếp san bằng, đào ba tấc đất, vẫn không tìm được nữa thì phóng hỏa đốt nhà đi. Ta muốn xem thử tên kia rình mò ở đây lâu như vậy, rốt cuộc là muốn tìm cái quái gì? Ta đốt hết, dù có là thứ mang siêu năng lực thì cũng phải xuất hiện!”

“..."

Lý Hạo thầm hít vào một hơi. Thoạt trông vị này hơi giống mãng phu, hóa ra thực tế… Đúng là mãng phu thật!

Tất nhiên đây cũng là một phương pháp tuyệt vời.

Không cần biết ngươi đang tìm gì, ta đã đốt hết, ngươi thực sự muốn thì sẽ xuất hiện, đúng không?

Không thể không nói phong cách phá án quyết liệt như thế rất hợp khẩu vị của Lý Hạo!

“Đội chấp pháp..." Lý Hạo cũng là một tuần kiểm, hiển nhiên không xa lạ gì với đội chấp pháp.

Nhưng hôm nay hắn thật sự phải nhìn nhận lại đội chấp pháp mà hắn từng cho là không đủ năng lực.

Đội chấp pháp do đội trưởng Lưu Long dẫn đầu thực sự kém cỏi như vậy sao?

Bất quá việc đội chấp pháp giống hệt như một cái sàng cũng là sự thật.

Vụ án mà Lý Hạo vừa báo cáo lên đã bị rò rỉ trong nháy mắt, điều này cũng đồng nghĩa với việc bên trong đội chấp pháp chính là một mớ hỗn độn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch