Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
Chương 10: Du lịch, không có hứng thú!
Câu chuyện đi du lịch này đã được bàn từ sáng sớm đến giờ mà vẫn chưa kết thúc.
“Chúng ta đã tốt nghiệp rồi, hay là cùng đi chơi xa xa đi!”
“Mình cũng có ý định này, mọi người đi chơi với nhau chắc chắn sẽ rất vui!”
“Sau khi tốt nghiệp thì sẽ không có nhiều cơ hội gặp mặt, đề nghị này không tệ đâu!”
“Nhưng mà cũng có người không muốn đi mà?”
“Mọi người có thể tự nguyện báo danh, không muốn đi cũng không bắt buộc!”
Tất cả mọi người đều là học sinh bị việc học ép cho không thở nổi, rốt cuộc cũng quyết định làm càn làm bừa vì thanh xuân của mình.
Du lịch sau khi tốt nghiệp.
Con trai và con gái cùng một chỗ, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu câu chuyện tuyệt vời đây.
Nói không chừng còn có thể thúc đẩy vài cặp tình nhân.
Có lẽ rất nhiều con trai trong nhóm chat đều muốn như vậy.
Cho nên bọn họ mới tích cực lên tiếng.
Dù sao loại hoạt động này cũng có khả năng xúc tiến tình cảm nhất.
Nói không chừng, sau khi quay về lại có thêm một người bạn gái thì sao.
Tuy là cuộc sống đại học chuẩn bị bắt đầu rồi.
Thế nhưng tìm một người bạn gái trước để an ủi ve vãn cũng là không tệ nha.
Trịnh Vũ: “@ Sở Ngữ Vi, Tiểu Ngữ, bạn cảm thấy đề nghị này thế nào?”
Sở Ngữ Vi: “Mình thấy rất hay đấy, có người tổ chức thì mình sẽ tham gia!”
“Oa oa, Nữ Thần cũng đi à, vậy mình nhất định phải tham gia!”
“Đi biển đi biển, đi biển là thích hợp nhất, cũng vui nhất!”
“Cút đi, muốn nhìn Nữ Thần mặc áo bơi thì cứ nói, đồ không biết xấu hổ!”
“Dựa vào cái gì mà nói tôi, chắc lẽ các ông không muốn xem à?”
“Phi, bọn này là thưởng thức!”
Sở Ngữ Vi: “Khụ khụ, vậy chúng ta tạo một cuộc bình chọn ở trong nhóm đi, xem có bao nhiêu người sẽ tham gia.”
Trịnh Vũ: “Hay lắm, để mình làm cho, những ai muốn than gia du lịch sau tốt nghiệp thì mau vào báo danh!”
‘Trịnh Vũ—Lớp trưởng’ đã tạo một cuộc bình chọn.
Nhìn thấy gợi ý này, rất nhiều học sinh đều nhảy vào.
Lớp 12 ban 5 tổng cộng có 53 người.
Cuối cùng chỉ có 10 người không báo danh.
Mà Giang Chu, cũng nằm trong 10 người này.
Giờ phút này, Giang Chu đang đạp xe trên đường Hưng Thịnh.
Giang Chu đạp xe trên lối đi bộ rất lâu, điện thoại di động vẫn tinh tinh không ngừng.
Du lịch sau tốt nghiệp?
Quá nhàm chán!
Một đám nhóc con, cả ngày chỉ biết chơi chơi chơi.
Mà bản thân mình, thì giờ giờ phút phút muốn nghĩ cách kiếm tiền.
Giang Chu dừng lại trước một cừa tiệm gà rán, lại tiện tay tắt thông báo nhóm chat đi.
Dựa theo trí nhớ trước khi Giang Chu sống lại, thì khu vực này chuẩn bị được giải tỏa.
Hơn nữa, bởi vì liên quan đến khu nhà của cán bộ về hưu, nên khu này được bồi thường rất cao.
Nếu như Giang Chu có thể mua lại quán cóc này, thì tài chính của Giang Chu rất có thể sẽ tăng lên gấp bội.
Nhưng mà 500 ngàn của mình lại thật sự quá ít.
Nếu như mình mua lại cửa tiệm này, thì không biết bao lâu sau mình mới có thể cầm được tiền bồi thường.
Dù sao thì từ khi quyết định giải tỏa, cho đến khi tiền bồi thường vào tay, cũng là một quá trình rất dài.
Giang Chu dự định sẽ gây dựng sự nghiệp khi bắt đầu học đại học.
Chỉ còn gần hai tháng, chắc chắn là sẽ không lấy được tiền bồi thường.
Vậy thì kế hoạch gây dựng sự nghiệp của hắn cũng bị gác lại.
Xem ra, mình còn phải suy nghĩ thêm hạng mục khác rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Chu lại tinh tinh vài tiếng.
Mấu chốt là tiếng tinh tinh này lại hơi khác biệt.
Hình như còn mang theo giai điệu nữa.
Gì đây?
Không phải đã tắt thông báo trong nhóm rồi sao?
Giang Chu mở ra xem, phát hiện là Sở Ngữ Vi vừa gửi tin nhắn QQ cho hắn.
Mà âm thanh nhắc nhở khác biệt này, là do Giang Chu 18 tuổi đã đặt một âm thanh riêng biệt cho nàng.
“Giang Chu, bạn không tham gia buổi du lịch này sao? Bạn không bỏ phiếu, có phải là do không nhìn thấy hay không?”
Giang Chu tiện tay đánh vài chữ: “Không có hứng thú!”
“Tất cả mọi người đều đi!”
“Liên qua gì đến mình?”
“. . .”
Sở Ngữ Vi lưỡng lự một lúc: “Mình cũng sẽ đi, hơn nữa còn là đi biển.”
“Ừm, vậy chúc mọi người chơi vui vẻ!”
“Đây là hoạt động tập thể, bạn không đi thì sau này không dễ chơi chung!”
“Tốt nghiệp rồi, sau này cũng không gặp mặt, nên không sao cả!”
Sở Ngữ Vi ngồi trên giường, nàng cắn chặt môi mỏng, không biêt nên nói gì cho phải.
Đã nói là đi biển rồi mà.
Đây chính là ám thị rất rõ ràng rồi, hiểu không?
Bản thân mình sẽ mặc áo bơi!
Sẽ nhảy xuống biển chơi!
Nhưng tên này lại nói là không có hứng thú.
Chẳng lẽ tên này quá ngốc, không hiểu ý tứ trong lời nói của mình sao?
Sở Ngữ Vi do dự một chút: “Giang Chu, bạn có biết tiệm bán đồ bơi nào không? Đi biển cần mặc đồ bơi nha!”
“Không biết, mình đang bận, chờ rảnh rỗi thì nói chuyện tiếp nha!”
“. . .”
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.