Chủ nhà căn bản không biết Wal Mart sắp sửa xây trung tâm thương mại ở đây.
Bởi vì khu công nghiệp xưởng luyện thép là đất của nhà nước.
Nên đất ở đây cũng thuộc về nhà nước.
Khi Wal Mart mua đất thì cũng trực tiếp đàm phán với người của chính phủ.
Nên người dân vẫn không biết gì về chuyện có một trung tâm thương mại sắp sửa được dựng lên.
Điều này dẫn đến việc chủ nhà không biết nơi này sắp sửa xây một trung tâm thương mại.
Mà Wal Mart thì cũng không biết nơi này có một nhà dân.
Sự trùng hợp đáng chết này, khiến cho Giang Chu có cơ hội kiếm tiền.
Vì vậy, Giang Chu đã gửi một email cho phía Wal Mart.
Hắn đã thông báo chuyện này cho tổng bộ Wal Mart.
Không ngờ đối phương lại trả lời rất nhanh, cũng biểu thị là muốn mua lại căn nhà trong tay Giang Chu.
Cho nên, ngày hôm nay, Giang Chu đã và quản lý khu vực của Wal Mart đã hẹn nhau ở đây.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Lý Khôn, là quản lý khu vực của Wal Mart!”
“Chào quản lý Lý, tôi là Giang Chu!”
Lý Khôn quan sát Giang Chu một phen: “Giang tiên sinh rất trẻ tuổi sao?”
“Thật ra thì tôi đã 26 tuổi rồi, vẻ ngoài hơi trẻ thôi!”
Giang Chu 18 tuổi bắt đầu thể hiện kỹ năng nói láo mặt không đỏ, tim không đập nhanh của mình.
Lý Khôn gật đầu: “Vậy chúng ta bàn bạc giá cả nhé?”
“Được, không biết quản lý Lý định ra giá bao nhiêu?”
“Là như này, chúng tôi đã điều tra và đánh giá giá nhà đất ở Lâm Giang, cho nên tổng bộ đã cho giá là 600 ngàn, không biết Giang tiên sinh thấy thế nào?”
Giang Chu mỉm cười: “Không bán!”
Lý Khôn khẽ nhíu mày: “600 ngàn đã là giá cao hơn thị trường rồi!”
“Vậy tôi giữ lại, chờ giá nhà tăng thôi!”
“Nói như vậy, trong lòng Giang tiên sinh đã có giá rồi?”
Giang Chu gật đầu, hết sức rộng rãi mà vươn một ngón tay.
“Một triệu? Không thể nào!” Lý Khôn lắc đầu: “Đó là giá gấp đôi rồi, giá cậu đưa ra quá bất hợp lý!”
“Nhưng nếu như không có mảnh đất này, thì các ông sẽ phải chọn một khu đất khác để xây trung tâm thương mại!”
“Nhưng chúng tôi cũng có thể bỏ qua nơi đó thì vẫn có thể xây lên như cũ, cho nên chúng tôi chỉ cho giá 600 ngàn!”
Giang Chu lẳng lặng nhìn ông ta: “Thật ra thì tôi cũng tính toán rồi, tôi cảm thấy một triệu không đắt chút nào!”
Lý Khôn không tin: “Cậu tính toán kiểu gì?”
“Nếu như Wal Mart phải chọn một khu đất khác, thì thành phẩm chắc chắn sẽ không chỉ như vậy!”
“Tôi nói rồi, chúng tôi có thể xây vòng qua nơi đó!”
Giang Chu lắc đầu: “Nếu như các ông vòng qua mảnh đất này, vậy thì cần phải xin phê duyệt bản đồ kiến trúc lần nữa, dù sao ban ngành liên quan cũng phải chuẩn bị nhiều thứ, lại tăng thêm phí sữa chữa thiết kế, chắc chắn là không chỉ số này!”
Lý Khôn nghe đến đây thì nhướn mày.
Ông ta cũng không ngờ người này có thể nhìn rõ như vậy.
Không sai, nếu chọn một khu đất khác thì nhất định phải trả một cái giá đắt hơn.
Dù sao bọn họ cũng đã ký hợp đồng với người của chính phủ rồi.
Nhưng nếu sửa chữa lại kiến trúc.
Thì riêng tiền sửa chữa bản thiết kế thôi cũng đã hơn xa một triệu rồi.
Ông ta biết, đối phương có chuẩn bị mà đến.
Dường như, đối phương nhất định phải lấy được một triệu.
“Giang tiên sinh, tôi cần phải bàn bạc với tổng bộ, ngài có thể chờ một lát hay không?”
Giang Chu gật đầu: “Quản lý Lý cứ tự nhiên, tôi cũng không có việc gì bận cả!”
Lý Khôn gật đầu, liền cầm điện thoại di động đi ra xa xa.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng 302 của khách sạn Shangrila.
Lớp 12 ban năm đang cử hành buổi họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp ở đây.
Người khởi xướng buổi họp lớp này là Trịnh Vũ.
Cậu ta đã mời tất cả bạn bè trong lớp.
Nhưng duy chỉ có Giang Chu là không đến.
Lý do là không có hứng thú.
Lúc này, Trịnh Vũ đang rất hăng hái mà giơ ly rượu lên.
“Các vị, sau này chúng ta chính là người trưởng thành rồi!”
“Chúng ta phải bỏ đi những ấu trĩ và ngây thơ trước kia, để trở thành một người trưởng thành chân chính!”
“Cho nên, hôm nay chúng ta không uống nước ngọt, mà phải uống rượu!”
Trịnh Vũ nói đến đây thì nhìn thoáng qua Sở Ngữ Vi.
Thời đại này, con trai chính là như vậy.
Cảm thấy chỉ cần uống rượu là có thể đại biểu cho trưởng thành, người lớn.
Trịnh Vũ còn cảm thấy, lời nói vừa rồi của mình tuyệt không ấu trĩ.
Tương phản, lại còn rất thành thục trưởng thành.
Cậu ta cố tình nói như vậy là vì có mục đích.
Bởi vì Sở Ngữ Vi không thích người ngây thơ.
“Nào, mọi người cùng uống nào!”
Cả đám con trai trong phòng nghe thấy thế đều dồn dập giơ ly rượu lên.
Sau đó, lại ra vẻ như thành thục, bắt đầu mời nhau uống rượu.
“Trịnh Vũ, chúc ông sau này tiền đồ như gấm!”
“Đúng đúng đúng, Trịnh Vũ, sau này phát đạt thì đừng quên bọn này nhé!”
“Có chuyện gì tốt nhất định phải nhớ đến đám anh em này nha!”