Trịnh Vũ nhất thời cười nhạt: “Việc riêng gì mà phải mặc như vậy chứ?”
“Cũng không có gì, chỉ là làm bán lẻ thôi!”
Sở Ngữ Vi nghe thấy câu này thì cũng không nhịn được lòng tò mò của mình nữa: “Giang Chu, bạn buôn bán cái gì?”
Giang Chu nghịch cái bật lửa trong tay: “Chính là buôn đi bán lại, kiếm tiền chênh lệch thôi.”
“Ha ha, chỉ bằng ông?” Trịnh Vũ cười ra tiếng, “Bán tất hay là miếng lót giày vậy?”
“Không khác nhau lắm, cũng là ăn, mặc, ở, đi lại thôi!” Giang Chu cũng không tức giận, mà chỉ thuận miệng đáp lại.
Nhưng Giang Chu càng làm ra vẻ ung dung nhàn nhã, bình thản tự nhiên, thì đám người này lại càng thấy hắn buồn cười.
Một học sinh vừa mới tốt nghiệp trung học phổ thông xong, còn giả vờ thành thục cái gì?
Còn buôn bán làm ăn?
Ai sẽ buôn bán làm ăn với học sinh THPT?
Cái cớ này cũng quá vụng về rồi chứ?
Tên này thuê âu phục, rõ ràng là vì để hấp dẫn sự chú ý của Nữ Thần!
Trịnh Vũ lộ ra ánh mắt miệt thị: “Ông cho rằng mọi người không biết ông đang nghĩ gì sao?”
Giang Chu ngẩng đầu: “Biết cái gì?”
“Ông mặc đồ tây, giả vờ buôn bán làm ăn, đều là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Ngữ Vi, đúng không?”
“Gì cơ?”
“Ha ha, còn giả vờ giả vịt sao?”
Giang Chu cũng bị tên não tàn này dọa sợ.
Tên não tàn này có sức tưởng tượng như vậy, thì còn thi đại học làm gì?
Dứt khoát đi viết tiểu thuyết online có phải ngon hơn không!
Sở Ngữ Vi cũng không tin tưởng Giang Chu đang buôn bán hay làm ăn gì.
Nàng cũng không nghĩ ra mục đích của Giang Chu.
Bởi vậy, nàng cũng bắt đầu tin cách nói của Trịnh Vũ.
Chẳng lẽ Giang Chu vẫn luôn giả vờ không có hứng thú với mình sao?
Nhưng thật ra, thì Giang Chu vẫn đang nghĩ mọi biện pháp để tạo sự chú ý với mình.
Ừm, rất có thể!
Bởi vì. . . Giang Chu như vậy mới là bình thường nha.
“Giang Chu. . . bạn làm vậy là vô dụng!”
“Mình đã nói rồi, trước khi tốt nghiệp đại học, mình sẽ không yêu đương!”
“Mặc kệ bạn làm cái gì, thì mình cũng sẽ không thay đổi ý nghĩ này!”
“Cho nên, xin bạn đừng quấn quýt mình nữa!”
“Có điều, chúng ta vẫn có thể làm bạn, bạn thấy thế nào?”
Một lần nữa, Sở Ngữ Vi đã tìm lại được sự tự tin của mình.
Vì vậy, linh hồn Nữ Thần cao ngạo và lạnh lùng của nàng lại thức tỉnh.
Loại cảm giác này, giống như là đối mặt với Giang Chu ngày xưa vậy.
Cao cao tại thượng.
Không dính khói lửa trần gian.
Chúng tinh phủng nguyệt. (Các ngôi sao vây quanh mặt trăng)
Khiến cho liếm cẩu chỉ có thể ngước nhìn.
“Thần kinh!” Giang Chu liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tôi không có hứng thứ với người dinh dưỡng không đầy đủ!”
Sở Ngữ Vi nhìn ngực mình một chút, gò má bỗng nhiên đỏ bừng lên: “Giang Chu, bạn là tên khốn khiếp!”
“Đã nói rồi, sớm tụ sớm tan, bạn ngoan một chút có được hay không?”
“Hừ! Bạn không thừa nhận cũng không sao, dù sao mình cũng đã nhìn thấu bạn rồi! Dối trá!”
Trong khi đám người vẫn đang ông một câu bà một câu.
Thì quản lý của Wal Mart đã gọi điện thoại xong.
Ông ta quay lại, kinh ngạc nhìn Sở Ngữ Vi một cái.
“Giang tiên sinh, cậu còn có nghiệp vụ gì khác cần làm sao?”
Giang Chu nghe tiếng thì quay đầu, nói: “Không có không có, chỉ là gặp được bạn học mà thôi!”
“Vậy. . . chúng ta tiếp tục bàn chuyện thu mua?”
“Ừm!”
Lý Khôn ngồi xuống: “Tôi vừa gọi điện thoại cho tổng bộ rồi, chúng tôi đồng ý với giá anh đưa ra, một triệu!”
Giang Chu nghe đến đây, rốt cuộc cũng nở nụ cười, nói: “Hợp tác với các công ty lớn, thật sự là rất sảng khoái!”
“Vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng luôn nhé?”
“Được!”
Lý Khôn nói xong thì lấy một phần hợp đồng ở trong cặp công văn ra.
Sau đó, lại lấy một cái bút ra, đưa cho Giang Chu.
Người ta đưa tiền rất sảng khoái, nên tất nhiên Giang Chu ký cũng rất sảng khoái.
Giang Chu chỉ nhìn qua hai ba lượt, sau đó tên của hắn đã rơi trên giấy.
Vậy liền coi như giao dịch hoàn thành.
Mua một căn nhà nhò mất 480 ngàn, hắn lại bán ra một triệu.
Kết thúc tại đây, tài chính của Giang Chu đã tăng gấp đôi, cũng đã hoàn thành mục tiêu.
Lý Khôn xác nhận hợp đồng xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ Giang tiên sinh, tôi lập tức bảo người chuyển khoản cho cậu, chắc chiều này cậu sẽ nhận được tiền vào tài khoản.”
Giang Chu đứng lên, bắt tay với Lý Khôn lần nữa: “Đa tạ quản lý Lý, hay là ở lại ăn bữa tối nhé?”
“Không được không được, tôi còn phải đi khảo sát thị trường, lần sau có cơ hội thì chúng ta lại ngồi!”
“Vậy ngài đi thong thả, tôi sẽ không tiễn!”
Lý Khôn gật đầu, lúc rời đi thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn đám học sinh chung quanh vài lần.
Ông ta phát hiện, có mấy người ở phía sau vẫn còn mặc áo đồng phục THPT.
Ban nãy. . . vị Giang tiên sinh này nói, những người này là bạn học của cậu ta.
Chẳng lẽ cậu ta cũng là một học sinh trung học phổ thông?