Giang Hoành Sơn và Viên Hữu Cầm lặng lẽ đi ra, sau đó, hai người liền đè Giang Chu xuống.
“Thằng nhóc thối, bây giờ muốn nhìn mặt con cũng khó nhỉ?!”
Giang Chu sợ hết hồn: “Hai người. . . muốn làm gì?”
“Làm gì? Chúng ta còn muốn hỏi tên nhóc nhà con muốn làm gì, mà ngày nào cũng chạy ra ngoài từ sáng đến tối, con bận rộn cái gì?”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Chỉ là đi họp lớp với bạn học thôi mà!”
“Thật không?”
“Bằng không thì con còn có chuyện gì?”
Viên Hữu Cầm nheo mắt lại: “Con sẽ không yêu đương đấy chứ?”
Giang Chu lập tức đứng dậy: “Không có, phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của con thôi!”
“Kiếm tiền? Kiếm tiền gì?”
“Con dự định gây dựng sự nghiệp ở đại học, hiện giờ đang tìm hiểu xem có hạng mục nào thích hợp không!”
Hai vợ chồng nhìn nhau: “Nhà chúng ta rất nghèo sao? Mà cần con phải đi kiếm tiền?”
Giang Chu khoát tay: “Tiền của hai người cứ dùng để hưởng thụ đi, sau này con sẽ là trụ cột của nhà mình!”
“Cút đi, chỉ bằng con? Bán tất hay là miếng lót giày?”
“Tại sao ai cũng khinh thường con nhỉ vậy nhỉ?”
Giang Hoành Sơn ho khan một tiếng: “Gây dựng sự nghiệp gì đó để nói sau, đầu tiên nói đến chuyện đại học đi, con báo nguyện vọng chưa?”
Giang Chu gật đầu: “Con chọn xong rồi, đại học Thượng Kinh, khoa tài chính và kinh tế!”
“Chuyện lớn như vậy mà con cũng không thương lượng với chúng ta một chút sao?”
“Lúc trước con đã hỏi hai người rồi, nhưng mà hai người bảo để con tự quyết định còn gì!”
Giang Hoành Sơn trừng mắt nhìn Giang Chu một cái: “Hiện giờ không giống xưa, hai người chúng ta cũng muốn có cảm giác tham dự.”
Giang Chu cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cha mẹ, hai người cũng không phải loại người thích nhúng tay vào mấy chuyện này mà, hôm nay lại làm sao vậy?”
“Bởi vì chúng ta muốn làm một người cha mẹ có trách nhiệm!”
“Nói thật đi!”
Viên Hữu Cầm ho khan một tiếng: “Được rồi, thật ra thì đây là ý của chú Sở con!”
Giang Chu sửng sốt một chút: “Con báo nguyện vọng, thì liên quan gì đến chú Sở?”
“Còn không phải vì con bé Ngữ Vi kia sao, người ta là một cô gái nha!”
“Cho nên?”
“Chú Sở con sợ con bé đi học bên ngoài không có ai chiếu cố, cho nên nhờ hai người chúng ta hỏi xem con báo trường học nào.”
Giang Chu nghe thế liền ngồi dậy: “Muốn con chiếu cố Sở Ngữ Vi? Điên rồi sao?”
“Cha con và chú Sở con là chiến hữu, hai người các con học cùng nhau, chúng ta cũng yên tâm.”
“Sở Ngữ Vi cũng có ý này?”
Viên Hữu Cầm lắc đầu: “Chuyện này là dự định của chú Sở con, Ngữ Vi còn chưa biết.”
Giang Chu nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Con từ chối!”
“Vì sao?”
“Con bé đó cực kỳ ngạo kiều, lại còn có bệnh công chúa, con không chịu nổi!”
(*) ngạo kiều, ý chỉ người có vẻ ngoài lạnh lùng, ương bướng, nhưng bên trong lại ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng và xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng.
“Con gái đều không phải như vậy sao?”
“Nhưng mà con còn phải gây dựng sự nghiệp, không có thời gian đó!”
Viên Hữu Cầm và Giang Hoành Sơn liếc mắt nhìn nhau, biểu cảm bỗng nhiên có hơi lo lắng.
Con bé Sở Ngữ Vi này lớn lên rất xinh đẹp.
Có người nói, trong trường học có cả đám con trai đều theo đuổi con bé.
Tại sao con trai mình lại luôn làm ra vẻ rất ghét bỏ nhỉ?
Không thể nào?
Chẳng lẽ tâm lý con trai mình thật sự có vấn đề?
Bằng không thì tại sao nó lại không có cảm giác với một cô bé xinh đẹp như vậy chứ?
Biểu cảm của hai vợ chồng lập tức trở nên khó diễn tả thành lời.
Trong ánh mắt còn có chút kinh hoảng, thậm chí còn hơi đau lòng.
Giang Chu mặt đều đen lại: “Có thể nói cho con biết, hai người đang suy nghĩ cái gì không?”
Viên Hữu Cầm do dự hồi lâu: “Con trai, con sẽ không phải người không thích con gái chứ?”
“Hai người đang suy nghĩ cái gì vậy?!!!”
“Ngữ Vi xinh đẹp như vậy, tại sao con luôn ghét bỏ con bé?”
Giang Chu thở dài: “Con nói thật vậy, thật ra thì có một cô gái đang chờ con ở đại học Thượng Kinh.”
Khuôn mặt Giang Hoành Sơn cũng đen rồi: “Đánh rắm, con cũng chưa đi học thì sao biết được!”
“Dù sao con cũng đã nói thật, hai người không tin cũng được!”
Viên Hữu Cầm mở miệng nói với ý vị sâu xa: “Chúng ta cũng không bảo con yêu đương với Ngữ Vi, hơn nữa, con có muốn thì Ngữ Vi người ta cũng chưa chắc đã muốn đâu, chúng ta chỉ bảo con chiếu cố con bé một chút thôi!”
“Hai người đang bắt con làm liếm cẩu à!”
“Liếm cái gì?”
Giang Chu hơi sửng sốt một chút.
A đúng rồi, thời đại này vẫn chưa có cái từ liếm cẩu này.
“Dù sao cũng không được, con không có hứng thú với con bé không đầy dủ dinh dưỡng kia.”
Giang Chu đứng dậy, quay người đi về phòng.
Mình chính là người trọng sinh nha!
Nhất định phải đi lên nhân sinh đỉnh phong, hô mưa gọi gió.