Bởi vì nơi này tiêu phí rất cao, cho nên người bình thường rất ít khi đến.
Thế nhưng hôm nay có người mời khách, nên tất nhiên Quách Vĩ sẽ không khách khí.
Vì vậy, cậu ta vung tay lên, gọi một bàn tràn đầy đồ ăn.
Sau đó, lại gọi thêm một két bia.
Nâng ly cạn chén, đảo mắt trời đã chạng vạng.
Trong hai tiếng này, dưới sự uy hiếp đổi họ của Giang Chu, Quách Vĩ đã uống đến nôn ba lần.
Mà chính bản thân Giang Chu cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn cũng uống tám chai, cuối cùng cũng không biết về nhà kiểu gì.
Từ sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên hắn uống nhiều như vậy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn còn cảm thấy, trận xuyên việt này chỉ là một giấc mơ của mình.
Nhưng mà giấc mơ này quá đẹp.
Tay trái của hắn ôm vợ cũ, hai chân còn quặp lấy Sở Ngữ Vi.
Hình ảnh này thật sự là quá đẹp.
Nhưng mà đến sáng ngày hôm sau.
Hắn bị cha mẹ lôi ra khỏi giường một cách vô tình.
Sau đó nhét vào trong xe, lái về phía thôn nhà ở nam ngoại thành.
Đã lấy được thư thông báo trúng tuyển.
Chẳng mấy chốc sẽ đi học đại học ở xa.
Nên Giang Hoành Sơn và Viên Hữu Cầm muốn dẫn hắn về quê thăm ông bà nội.
Dù sao lên đại học cũng là một chuyện vui, mà việc vui thì phải chia sẻ với người nhà.
Nhất là khi Giang Chu lại trúng tuyển đại học Thượng Kinh.
Đây chính là một chuyện rất đáng khoe khoang.
“Nghe nói, đại học này được đánh giá rất cao ở trong toàn quốc đấy!”
“Hơn nữa, trường học cũng rất rộng lớn, diện tích tận mấy chục ngàn mét vuông cơ!”
Ông bà nội nghe nói thế thì miệng cười toe toét.
Mấy chục ngàn mét vuông, vậy phải trồng được bao nhiêu cây táo chứ.
Có điều, thím của Giang Chu thì lại không vui vẻ như vậy: “Vũ Kỳ nhà em thành tích cũng không tệ, thi đỗ đại học Thượng Kinh là không có vấn đề.”
Viên Hữu Cầm lạnh nhạt nói: “Vậy thì chưa chắc!”
“Sao lại chưa chắc được?”
“Lớp trưởng của Giang Chu cũng có thành tích rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn thi trượt đấy thôi!”
Sắc mặt thím liền lạnh xuống: “Chị dâu, ý chị là Vũ Kỳ nhà em không thi nổi sao?”
Viên Hữu Cầm ho khan một tiếng: “Chị không có ý này!”
“Em thấy chị chính là có ý này!”
“Hồng Mai, em thật sự là, chị nói là lớp trưởng của Giang Chu, chứ có nói Vũ Kỳ đâu!”
Thím lắc mắt, quay đầu nói: “Giang Chu, thím nghe Vũ Kỳ nói là cháu đã yêu sớm rồi hả?”
“A? Bao giờ vậy?”
“Không phải thích một cô bé ở trong lớp, rồi bị từ chối sao?”
Giang Chu liền bối rối.
Mình 18 tuổi chẳng những là liếm cẩu, mà còn là một chia sẻ cuồng ma.
Lại đem chuyện bị từ chối nói cho em họ biết.
Giang Vũ Kỳ này cũng thật là quá đáng.
Chuyện này không phải chuyện gì tốt, thế mà cũng đi tuyên truyền khắp nơi.
Mặt hắn đen lại, nhìn về phía em gái đang chột dạ bên cạnh.
Lúc này, Giang Vũ Kỳ đã cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn Giang Chu.
Dù là mẹ ruột nhìn nàng với ánh mắt thẩm vấn thì nàng cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Tên nhóc thôi, con thật sự yêu sớm rồi hả?”
Giang Chu tằng hắng một tiếng: “Lời đồn, hoàn toàn là tin đồn mà thôi!”
Viên Hữu Cầm tức giận nguýt con trai mình một cái: “Nam hay nữ vậy?”
“Mẹ, mẹ cứ không tin tưởng giới tính của con như vậy sao?”
Thím nghe xong thì hết sức kinh ngạc: “Giang Chu nhà chúng ta thích bé trai à?”
“Khụ khụ. . .”
Giang Chu suýt nữa thì bị sặc chết.
Đây rõ ràng là chiến tranh giữa hai người phụ nữ, tại sao chiến hỏa lại đốt lên người mình rồi?
Quả nhiên, liên hoan họ hàng thân thích là nguy hiểm nhất.
Chính mình vẫn không ăn thì hơn.
Giang Chu đứng lên, liếc mắt nhìn Giang Vũ Kỳ: “Vũ Kỳ, nào, qua đây với anh nào!”
“Ồ. . .”
Giang Vũ Kỳ bất đắc dĩ đứng lên, cùng đi ra ngoài cửa.
Em gái Giang Chu năm nay 16 tuổi.
Lớn lên duyên dáng đáng yêu, mềm mại xinh đẹp.
Có điều, từ nhỏ đến giờ con bé này đã hoạt bát hiếu động, tinh quái nghịch ngợm, hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài của nó.
Nhưng mà Giang Chu lại không ngờ, con bé này dĩ nhiên còn phản bội mình.
“Anh, em biết lỗi rồi.”
“Muộn rồi, ai cho em đi tuyên truyền chuyện của anh?”
Giang Vũ Kỳ hơi ủy khuất: “Hôm đó mẹ em không vui, nên em nói cho mẹ biết chuyện này để mẹ vui vẻ một chút!”
Giang Chu suýt nữa thì phun một ngụm máu.
“Anh thất tình, cả nhà em đều vui vẻ đúng không?”
“Không có không có, cha em không có cười!”
“Ừm, chú hai cũng không tệ lắm, lần sau phải mang cho chú thêm cây thuốc!”
Giang Vũ Kỳ cười đến con mắt đều cong thành vầng trăng khuyết: “Có điều, cha em đã kể cho mấy bà bác ở đầu thôn nghe, để cho tất cả mọi người đều vui vẻ.”
Giang Chu lập tức trợn tròn mắt: “Em nói là mấy bà tám không có việc gì làm, suốt ngày chỉ biết hóng hớt chuyện làng xóm đó hả?”
“Đúng vậy!”
“Xong, thanh danh của mình hoàn toàn xong rồi!”
Giang Vũ Kỳ lại an ủn Giang Chu: “Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm nha!”
Giang Chu quay đầu, cười nhạt: “Bây giờ anh chỉ muốn nhổ cọng cỏ là em thôi!”