Trên đường trở về, Giang Chu đưa cho Sở Ngữ Vi một cái túi nhựa.
Nàng nhìn thoáng qua, liền phát hiện bên trong là một ly trà sữa.
Nàng lập tức cảm thấy Giang Chu là một người rất ấm áp.
Có lẽ Giang Chu chỉ lăng nhăng ở ngoài miệng thôi!
“Đây là trà sữa đu đủ, có khả năng giúp cơ thể phát triển tốt hơn!”
Sở Ngữ Vi đột nhiên đỏ mặt: “Giang Chu, mình căn bản không nhỏ như vậy mà!”
Giang Chu liếc mắt một cái: “Cũng không có quan hệ gì với to cả!”
“Dù sao. . .dù sao có to hay không cũng không liên quan gì đến bạn!”
“Móa, vậy trả mình nước đu đủ, lần sau bạn tìm người khác đi ăn cơm đi!”
Sở Ngữ Vi lập tức né một cái: “Không được, không trả đấy, đây chính là ly trà sữa đầu tiên ở đại học của mình!”
Giang Chu hơi sững sờ.
Con bé Sở Ngữ Vi này, quả nhiên đã bắt đầu tự công lược chính mình.
Giang Chu giả bộ thất vọng: “Được rồi, dù sao cũng không liên quan gì đến mình, sau này mình cũng không quan tâm nữa.”
“Vậy. . .vậy thì có liên quan đến bạn, được chưa?” Sở Ngữ Vi nhỏ giọng nói, gò má càng ngày càng đỏ lên.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã tiến vào đại học Thanh Bắc.
Mười mấy phút sau, khu ký túc xá nữ của sinh viên năm nhất.
Dưới màn đêm, ánh đèn đường lờ mờ, có ném đá cũng tuyệt đối không nhìn thấy.
Nhưng cũng chính là hoàn cảnh này, có thể khiến cho hormone của nam nữ bắt đầu leo thang.
Lúc này, dưới ký túc xá đã có mấy cặp tình nhân đang ôm nhau.
Đồng thời, còn có những âm thanh kỳ lạ vang lên.
Mặt Sở Ngữ Vi đã đỏ lên giống như một quả táo chín.
Tâm trạng của nàng bây giờ rất là hoảng loạn.
Giang Chu này, sau khi tỏ tình thất bại thì đã biến thành cặn bã nam.
Lát nữa cậu ấy có làm như vậy với mình không?
Trước mặt nhiều người như vậy thì quá xấu hổ rồi.
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên dừng bước.
“Trời cũng không còn sớm, mình về trường học đây!”
Sở Ngữ Vi liếc mắt cặp tình nhân bên cạnh theo bản năng: “Bạn cứ đi như vậy?”
“Đi thôi, nhớ kỹ là không có chuyện gì thì đừng tìm mình, mình còn phải tán gái!”
“Giang Chu, bạn là tên khốn khiếp, mình không muốn nghe những lời này!”
Giang Chu quay đầu nói: “Không tôn trọng ba ba, lần sau sẽ không trả lời QQ nữa!”
“Ba ba, mình sai rồi. . .”
“Ngoan, về ngủ đi!”
Giang Chu cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay chào, rồi rời khỏi đại học Thanh Bắc.
Hiện giờ, hắn không thể có bất cứ tình cảm nào vượt qua khỏi tình bạn với Sở Ngữ Vi.
Bởi vì, mặc kệ Sở Ngữ Vi có biểu hiện ngoan ngoãn như thế nào, thì nói cho cùng nàng cũng là một hoa khôi kiêu ngạo, tính chiếm hữu rất mạnh mẽ, trong mắt không chứa được một hạt cát.
Nếu như có một ngày, nàng tự nhận nàng là bạn gái mình, vậy nàng tuyệt đối sẽ không cho phép cô gái khác tiếp cận mình.
Mà những cô gái hướng nội như Phùng Tư Nhược lại rất nhạy cảm.
Nếu như hai người gặp mặt, thì chắc chắn Sở Ngữ Vi sẽ là người chiếm thượng phong.
Cho nên, hắn nhất định phải xây dựng một loại cảm giác, Phùng Tư Nhược mới là vợ cả.
Như vậy thì Sở Ngữ Vi sẽ sản sinh ra một loại cảm giác e ngại với Phùng Tư Nhược.
Vậy thì, coi như Phùng Tư Nhược có hướng nội đến đâu, đến khi đó cũng có thể bất phân thắng bại với Sở Ngữ Vi.
Haiz, quá rắc rối.
Đầu năm nay, muốn làm cặn bã nam cũng quá mệt mỏi.
Mười rưỡi tối, bóng đêm từ từ nặng hơn.
Giang Chu trở lại ký túc xá.
Đẩy cửa bước vào phòng, liền thấy ba tên bạn cùng phòng đều đã trở về.
Một tên chỉ mặc quần đùi, đang điên cuồng nâng tạ trong tay.
Một tên khác thì dùng điện thoại di động ngắm vào thân thể, chắc là đang muốn chụp một tấm ảnh có cơ bụng sáu múi.
Còn một tên đang nằm trên giường, chùm chăn kín mít, cũng không biết làm gì.
Giang Chu cũng không muốn đoán tên này đang làm gì, cũng không dám hỏi.
“Mấy ông anh đều bận rộn thế?”
Cao Văn Khải cười hì hì nói: “Tôi vừa quen một đàn chị khóa trên, chị ấy nói là thích con trai có cơ bắp, cho nên đang nỗ lực rèn luyện!”
Trương Nghiễm Phát cũng không chụp ảnh nữa: “Bạn gái trên mạng của tôi muốn tôi gửi một tấm ảnh cơ bụng, nhưng mà tôi vẽ lại không giống lắm.”
Từ Hạo Đông thì hơi dừng động tác lại: “Tôi thì hoàn toàn khác với hai tên này, tôi là tự cung tự cấp.”
“Không thể không nói, mấy ông anh thật sự quá trâu bò!”
“Ông thì sao, không phải ra ngoài ăn cơm với hoa khôi sao? Tại sao về sớm vậy? Có phải là chém gió đúng không?”
Giang Chu xắn tay áo, đi đến trước máy vi tính: “Tán gái phải tiến hành từng bước một, hơn nữa, tôi còn có chuyện quan trọng hơn!”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tán gái?”
“Kiếm tiền!”
Giang Chu nói xong thì ngồi xuống bàn của mình.
Hắn mở máy vi tính xách tay mới mua ra, bắt đầu viết một kế hoạch kinh doanh.