“Vợ tôi đã muốn ở lại, vậy thì chị chỉ có thể rời đi, tôi không muốn ngày nào cũng phải đến đây trông chừng cô ấy, chẳng may chị bắt nạt cô ấy thì làm sao?”
“Tôi cam đoan, sau này sẽ không bắt nạt cô ấy, còn chiếu cố cô ấy thật tốt!”
Giang Chu liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi không dám tin lời cam đoan của chị!”
“Nhưng tôi là người duy nhất đăng ký tiết mục vừa nhảy vừa hát trong buổi biểu diễn này, không ai có thể thay thế tôi!”
Bà chị mặc đồ múa kia lại như nghe thấy một câu nói đùa: “Cậu hát? Đùa gì thế?”
Khi cô ta nói vừa nói xong, bỗng nhiên một vị giáo viên nữ đi ra khỏi phòng luyện tập.
Giáo viên kinh ngạc nhìn bọn họ: “Hứa Văn, tại sao em lại ở chỗ này? Em nên vào luyện tập đi!”
Giang Chu mới biết, hóa ra bà chị khóa trên kiêu ngạo này tên là Hứa Văn.
Đệch, phí cả một cái tên dịu dàng như vậy.
“Không có gì, em có chút việc thôi!”
“Chuyện gì thế? Mau vào trong luyện tập đi, đừng chậm trễ thời gian!”
Vừa dứt lời, Giang Chu bỗng nhiên lên tiếng: “Cô giáo, đàn chị Hứa Văn nói là trong nhà có việc gấp, nên phải về nhà, không thể tham gia biểu diễn nữa.”
Nữ giáo viên nhất thời cau mày: “Như vậy sao được? Thiếu Hứa Văn thì sẽ thiếu một tiết mục.”
“Là như vậy, chị Hàn Nhu cũng biết chuyện này, cho nên chị Hàn Nhu đã đến tìm em để thay thế cho Hứa Văn!”
“Ồ, là Hàn Nhu tìm em đến à?”
“Vâng!”
Rõ ràng nữ giáo viên rất thân thiết với Hàn Nhu, lông mày lập tức giãn ra: “Em biết vừa ca hát vừa nhảy múa à?”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Em biết hát, còn nhảy thì em chỉ biết nhảy mỗi bài Chim Non Cất Cánh thôi!”
Phùng Tư Nhược thầm thầm chọc Giang Chu một cái: “Chim Non Cất Cánh là phát thanh thể thao.”
“Ồ, vậy em chỉ biết hát thôi!”
“Như vậy à, vậy em đi vào thử một chút xem.”
Nữ giáo viên mở cửa, rồi vẫy vẫy tay.
Giang Chu lập tức kéo Phùng Tư Nhược đi qua.
Hứa Văn thấy thế thì toàn thân khó chịu.
Tiết mục của mình cứ bị xóa bỏ như vậy?
Không phải mình chỉ muốn dậy cho tên sinh viên năm nhất ngỗ ngược một bài học sao?
Mình có lỗi gì?!
Nhưng cô ta lại không thể vạch trần Giang Chu.
Bởi vì Hàn Nhu là em gái của Giang Chu.
Là hội trưởng hội sinh viên, Hàn Nhu có rất nhiều biện pháp đối phó cô ta.
Nhưng cô ta vẫn rất không cam tâm.
“Cậy mạnh đúng không? Tôi không tin là cậu thực sự biết ca hát!”
Hứa Văn cắn răng, cũng đi theo vào phòng tập luyện.
Bên trong phòng tập luyện có rất nhiều người.
Bọn họ nhìn thấy một người mặc đồ huấn luyện quân sự đi vào thì thấy rất ngạc nhiên.
Chẳng lẽ bữa tiệc đón sinh viên mới lại có thêm tiết múc?
“Mọi người an tĩnh một chút!” Nữ giáo viên vỗ vỗ tay: “Tôi muốn xem một tiết mục, các em có thể luyện tập sau.”
“Vâng!”
Các học sinh tham gia biểu diễn liền đồng loạt ngồi xuống.
Bọn họ vốn cũng thấy hơi mệt rồi.
Không ngờ là nghỉ ngơi lại còn có tiết mục mới để xem.
Hơn nữa, còn là sinh viên mới biểu diễn, thú vị đây!
Nữ giáo viên quay đầu nhìn Giang Chu: “Em dự định hát bài gì?”
Hát bài gì à. . .?
Giang Chu suy nghĩ cẩn thận một chút.
Mình chỉ là không trâu bắt chó đi cày thôi mà!
Nhất thời bốc đồng, không ngờ lại nhận một công việc khó khăn.
Có điều, kiếp trước Giang Chu cũng được coi là một kẻ yêu thích ca hát.
Nhưng người nghe hắn hát karaoke đều biểu thị là không tệ.
Vậy thì chơi cái gì mới mẻ thôi.
Dù sao hắn cũng là một cái Bug xuyên việt trở về.
Tùy tiện lấy một bài hát người khác chưa từng nghe qua, chuyện này không đơn giản sao?
“Thưa cô, em chuẩn bị một ca khúc, tên là ‘Nổi gió rồi’!”
“Ủa? Đây là bài hát của ai, sao cô chưa nghe thấy?”
“Là bài hát mà em đã dành tâm huyết vài chục năm để viết!”
Giang Chu mặt không đỏ tim không đập nhanh, lấy trộm một bài hát khá hot ở kiếp trước.
Dù sao phim “Cố lên cậu là tuyệt nhất” vẫn chưa công chiếu.
Mà Châu Thâm cũng chưa cover lại.
Nên chắc chắn chưa có ai nghe qua bài hát này, không phải sao?
Có điều, Giang Chu vừa dứt lời, thì toàn bộ người trong phòng luyện tập đã cười vang.
Dốc hết tâm huyết vài chục năm?
Tên này là sinh viên năm nhất, vậy khẳng định chỉ mới 18 19 tuổi thôi!
Vậy tên này viết ca khúc từ trong bụng mẹ rồi hả?
Tên này cũng biết chém gió đấy!
Mà trong đó, thì Hứa Văn là cười vui vẻ nhất.
Tự viết bài hát?
Kẻ ngu mới tin.
Đến khi đó, tên này hát quả dở, vậy tiết mục của mình có thể giữ lại rồi!
Nữ giáo viên nhìn Giang Chu một cái: “Em chắc chắn chứ?”
“Vâng, chắc chắn!”
“Vậy em có nhạc đệm không?”
“Em không mang, hát chay trước đi, có được không?”
Nữ giáo viên gật đầu, đưa cái microphone cho Giang Chu.
Giang Chu nhận lấy, hơi suy nghĩ để nhớ lại lời bài hát.
Câu đầu tiên là gì ý nhỉ?
Suốt chặng đường vừa đi vừa nghỉ?
Ừm, chắc là vậy rồi!
Lúc này, Phùng Tư Nhược cũng đang tò mò nhìn Giang Chu.
Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều rất khó hiểu.
Nhưng khó hiểu nhất vẫn chính là Giang Chu này.
Bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên gọi mình là vợ.