Chương 111: Ta Không Cho Phép Các Ngươi Nói Sở Cuồng Lão Sư Như Vậy
Ngân Lam Thư Khố thời gian tan việc buổi sáng vào 11: 30AM, bắt đầu làm buổi chiều là 1: 00PM, thời gian nghỉ ngơi có một tiếng ba mươi phút, đủ để mọi người ăn uống thậm chí có thể ngủ một giấc ngắn. Nhưng hiếm có ai về nhà, mọi người cơ bản sẽ ở công ty nghỉ trưa.
Mười hai giờ.
Các biên tập viên trong ban thanh xuân ảo tưởng cơm nước xong xuôi, tụ ba tụ năm trở lại phòng làm việc, lại phát hiện Dương Phong vẫn ngồi không nhúc nhích trước máy vi tính, phảng phất cả người đã choáng váng.
Mọi người lắc đầu một cái.
Tất cả đều đồng tình nhìn Dương Phong.
Dương Phong thật quá khó sống, dưới tay vất vả mãi mới xuất hiện một tác gia cho ra sách bán chạy Sở Cuồng, kết quả «Võng Vương» xuất bản chưa tới nửa năm liền nhanh chóng kết thúc, ngược lại đem hi vọng đặt lên sách mới của Sở Cuồng, hết lần này tới lần khác Sở Cuồng chọn loại đề tài không giải thích được.
Đừng nói Dương Phong.
Loại tình huống này đổi lại bất kỳ biên tập viên nào trong ban biên tập gặp phải đều sẽ khủng hoảng.
Sợ rằng bây giờ đầy trong đầu Dương Phong là suy nghĩ như thế nào khuyên Sở Cuồng đổi một đề tài khác, vì vậy mọi người đi qua thay phiên vỗ vỗ một cái lên vai Dương Phong:
"Trước đi xuống ăn cơm đã."
"Chuyện này còn có thể thay đổi."
"Ngươi quay lại nên trò chuyện cẩn thận với Sở Cuồng, để cho hắn hiểu được hình thức hoạt động trong nghề chúng ta, khuyên hắn tiếp tục viết vận động thi đấu, lấy thực lực của hắn tiếp tục viết vận động thi đấu, coi như không đạt tới độ cao của «Võng Vương», tin tưởng cũng không quá kém."
"Tiên Hiệp khẳng định không thể viết."
"Đề tài thật sự quá xưa cũ."
Bả vai bị các đồng nghiệp vỗ liên tục, Dương Phong giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại tinh thần, cả người tựa như được hồi sinh. Hắn bỗng nhiên mặt đầy hồng quang, từ chỗ ngồi đứng bật dậy, tư thái sung mãn lại hiên ngang bá đạo quát:
"Các Ngươi Thì Biết Cái Gì! !"
Đám người trố mắt nhìn nhau, nhao nhao hoài nghi Dương Phong có phải là bị đả kích, tinh thần xảy ra vấn đề rồi, bằng không làm sao sẽ phản ứng khác thường như vậy.
Mọi người không trách cứ Dương Phong hét to, ngược lại càng thêm đồng tình:
"Huynh đệ nén bi thương."
"Chuyện này không phải vấn đề của ngươi."
"Đều là vấn đề của Sở Cuồng."
"Đột ngột kết thúc «Võng Vương», từ chuyện này liền nhìn ra được, Sở Cuồng là một tác gia phi thường tự do phóng khoáng, mà loại tác gia tự do phóng khoáng viết sách chính là tràn đầy tính không xác định, ngươi cũng đừng quá thương tâm."
"..."
Mọi người vốn tưởng rằng được một phen an ủi như vậy, tâm tình Dương Phong sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng mà để cho mọi người kinh ngạc là, Dương Phong lại trợn mắt tức giận hầm hầm nhìn mọi người nói:
"Ta không cho các ngươi nói Sở Cuồng lão sư như vậy! !!"
Mọi người: "..."
Dương Phong khoa tay múa chân, giống như cá mắc cạn lần nữa được quay về biển, tràn ngập cảm giác đã tìm ra mục đích nhân sinh cuộc đời: "Đám người các ngươi căn bản không hiểu cái gì là Tiên Hiệp, đại tài của Sở Cuồng lão sư là thứ các ngươi không thể nào hiểu cùng tưởng tượng!"
Dương Phong thật sự rất kích động!
Nhắc đến Tiên hiệp, ký ức gần nhất cũng phải đuổi ngược dòng đến «Tiên ma đại chiến» tám mươi năm trước, cho nên rất nhiều biên tập viên lúc nghe được Sở Cuồng viết tiểu thuyết Tiên hiệp, phản ứng đầu tiên chính là: Cái đề tài này đã sớm quá hạn.
Lúc đầu Dương Phong cũng nghĩ như vậy.
Cho đến mười phút trước, Dương Phong hoàn toàn xem xong nội dung quyển một «Tru Tiên», hắn mới ý thức được tư tưởng của mình hạn hẹp sai lệch như thế nào, trí tưởng tượng và tài năng của Sở Cuồng vượt qua toàn bộ suy nghĩ của biên tập viên ——
Thì ra Tiên Hiệp còn có thể viết như vậy!
Dưới thế giới quan hùng vĩ mà mới mẻ, hình ảnh Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong từ từ mở ra, tựa như một bức quốc họa tiên khí lượn lờ.
Trương Tiểu Phàm chất phác có phần ngốc nghếch cùng cây cời lò bình thường không có gì lạ của hắn.
Thanh mai trúc mã sư tỷ Điền Linh Nhi thật là thiếu nữ thiên tính cổ linh tinh quái, còn có các vị sư huynh kỳ quái lại thiện lương cùng với sư phụ thần bí...
Giống như mỗi một nhân vật phảng phất thực sự tồn tại, sống động chân thực.
Phệ Huyết Châu!
Tam Nhãn Linh Hầu!
Phật Đạo Ma chi tranh!
Thanh Vân Lục Mạch hội võ!
Từng cái nội dung cốt truyện mở ra đều khiến cho Dương Phong tâm huyết dâng trào, từng cái thiết lập xuất hiện cũng để cho Dương Phong tán thưởng không thôi.
Nhất là thấy Trương Tiểu Phàm giai đoạn trước biệt khuất, thấy Thanh Vân Môn Lục Mạch hội võ sắp tới tổ chức, tiết tấu cố sự luôn có thể kẹt lại ở vị trí rung động lòng người nhất.
Dương Phong hoàn toàn phục rồi.
Hắn không để ý tới sự an ủi các đồng nghiệp dành cho mình, cũng không giải thích bộ tiểu thuyết này thế nào, Sở Cuồng thế nào, mà là trực tiếp đem «Tru Tiên» gửi đến email của các biên tập viên trong ban biên tập, tin tưởng mọi người xem xong liền có thể hiểu được tâm tình của mình.
Làm xong những chuyện này.
Dương Phong xuống tầng dưới ăn cơm.
Hôm nay Dương Phong có gì đó không thích hợp, các đồng nghiệp đứng hình tại chỗ một lúc, sau đó mỗi người mới trở về chỗ ngồi, kết quả liếc mắt liền thấy «Tru Tiên» mà Dương Phong gửi tới đang nằm yên lặng trong hòm mail của mình.
"Sách mới Sở Cuồng viết?"
"Dương Phong gửi cho chúng ta?"
"Xem một chút Sở Cuồng viết cái gì."
Mọi người sửng sốt, trao đổi với nhau vài câu, sau đó mỗi người đều click mở ra tập bản thảo này, dù sao cũng là sách mới Sở Cuồng viết.
Cho dù là loại đề tài tiên hiệp khiến cho người ta ngơ ngẩn chẳng hiểu kiểu gì, mọi người hầu như vẫn có vài phần hứng thú, đọc một chút coi như giải trí.
Huống chi Dương Phong còn cố ý đem bản thảo gửi cho tất cả biên tập viên, nhất định hi vọng mọi người có thể giúp một tay đóng góp chút ý kiến, đổi lại là mình cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mọi người bắt đầu đọc sách.
Albert Einstein tại Địa cầu đã từng nói một chuyện để giải thích thuyết tương đối khá thú vị, một người thời điểm buồn chán sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng khi cùng một em gái xinh đẹp hẹn hò liền sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Nơi này là Lam Tinh.
Các biên tập viên ban thanh xuân ảo tưởng không nhận biết Albert Einstein, nhưng đối với bọn họ mà nói, tiểu thuyết ưu tú chính là một em gái xinh đẹp, nếu để cho bọn họ lựa chọn, bọn họ thậm chí nguyện ý lựa chọn tiểu thuyết mà không phải em gái, cái này cùng một ít trạch nam vì trò chơi mà không nhìn tới nữ thần là cùng một đạo lý.
Tiếp tục trích dẫn thuyết tương đối:
Nhìn một quyển tiểu thuyết não tàn, các biên tập viên sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng nhìn một quyển tiểu thuyết ưu tú, các biên tập viên lại có cảm giác thời gian trôi qua phi thường nhanh, phảng phất thời gian nghỉ trưa một tiếng rưỡi chớp mắt liền qua.
Mọi người thậm chí quên nghỉ trưa.
Nghỉ trưa là thông lệ mỗi ngày trong ban biên tập, nếu như không nghỉ ngơi một lúc rất dễ dàng ảnh hưởng đến trạng thái làm việc buổi chiều, nhưng hôm nay ban biên tập thanh xuân ảo tưởng không có thuyết pháp này, bởi vì thẳng đến đầu giờ chiều bắt đầu đi làm, mọi người vẫn đang tập trung tinh thần đọc quyển một «Tru Tiên».
Làm việc?
Không trọng yếu.
Tâm trí tất cả mọi người đều hoàn toàn bị «Tru Tiên» hấp dẫn, nghiêm túc cẩn thận đọc, trong ban biên tập an tĩnh trước đó chưa từng có, ngay cả tiếng bước chân Dương Phong trở lại bắt đầu đi làm đều không ai để ý.
Dương Phong cười một tiếng.
Hắn phi thường lý giải trạng thái các đồng nghiệp hiện tại, bởi vì hắn sáng hôm nay cũng là như vậy.
«Tru Tiên» nhất định phải xuất bản, bây giờ coi như Sở Cuồng thay đổi chủ ý nói hắn muốn viết vận động thi đấu, Dương Phong cũng sẽ không vui, Sở Cuồng viết tiên hiệp liền tốt!
Viết vận động thi đấu cái gì?
Lúc này có vài lãnh đạo công ty đi ngang qua, thấy các biên tập viên ban thanh xuân ảo tưởng đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính, hài lòng gật đầu một cái:
"Ban thanh xuân ảo tưởng rất nhiệt tình trong công việc đấy, vừa tiến vào thời gian làm việc buổi chiều liền khí thế như vậy."
"Không sai."
"Nên phải như thế."
"Mạnh hơn so với những ban ngành khác.”
Dưới tình huống bình thường, các biên tập viên muốn tiến nhập trạng thái làm việc là cần thời gian, nguyên nhân vì mọi người vừa kết thúc nghỉ trưa đều có chút thất thần, thậm chí còn phải vật lộn với cảm giác buồn ngủ thật lâu mới lần nữa tiến được vào trạng thái làm việc.
Các lãnh đạo hài lòng rời đi.
Nhưng các lãnh đạo không biết là, sau khi họ rời đi không lâu, một tên biên tập viên bỗng nhiên bật dậy, dùng giọng nói bực bội ảo não hướng về phía màn hình máy tính hô to một tiếng: