Trợ lý gật đầu tỏ ý đã biết, biểu tình ngưng trọng rời đi, hiển nhiên đã thấy Thi chủ nhiệm mất hứng.
Rất nhanh.
Lại có vài bài hát gửi tới, đều là tác phẩm khá ưu tú, mỗi lần đều nhận được khẳng định của Trương Văn Vũ, nhưng vẫn như cũ là ——
Không bằng Trâu Du!
Đường đường cả một khóa năm hai hệ soạn nhạc Tần Nghệ, lại bị một tên Trâu Du Đông Nghệ ép tới không ngóc đầu lên được.
"Haiz..."
Sau khi Trương Văn Vũ khen thêm vài bài, bỗng nhiên thở dài nói: "Thi chủ nhiệm cần gì phải giấu giếm nữa, ta thừa nhận những bài hát vừa nghe cũng không tệ lắm, nhưng ta tin tưởng, lấy thực lực của đệ nhất danh viện như Tần Nghệ, khẳng định còn có bài hát càng tốt hơn không lấy ra!"
Lưu chút mặt mũi được không?
Đánh người không đánh mặt, ngày sau còn vui vẻ gặp nhau!
Thi Thành không nhịn được mắt trợn trắng, hóa ra ta hiện tại nếu như không lấy ra được một bài vượt qua bài hát kia của Trâu Du, có phải là phải thừa nhận thực lực sáng tác của Tần Nghệ không bằng Đông Nghệ hay không?
"Đúng đấy." - Các giáo sư hệ soạn nhạc Đông Nghệ đi cùng Trương Văn Vũ cũng lên tiếng:
"Những bài hát vừa rồi tốt thì có tốt, nhưng so với Trâu Du, rõ ràng còn kém một đoạn."
"Ta không tin Tần Nghệ chỉ đào tạo được ra trình độ như vậy."
"Khẳng định còn giấu đòn sát thủ đây."
"Thi chủ nhiệm không ngại lấy ra cho chúng ta mở mắt một chút."
"Hàng năm tài nguyên giáo dục Tần Nghệ nhận được ít nhất cũng gấp đôi Đông Nghệ chúng ta, cùng Tần Nghệ so sánh, Đông Nghệ khổ hơn nhiều lắm, phòng tập đàn cũng chẳng được mấy gian, bọn sinh viên muốn sử dụng các thiết bị công cộng còn phải tranh nhau xếp hàng."
"..."
Thi Thành chỉ có thể lại gọi trợ lý tới: "Bảo bọn họ chấm nhanh lên một chút, lấy thêm vài bài hát nữa tới, các đồng nghiệp Đông Nghệ còn đang chờ đấy."
"Được rồi."
Trợ lý bước nhanh rời đi.
Các giảng viên phụ trách khảo hạch cuối năm đại khái cũng hiểu tình huống của Thi Thành hiện tại, Đông Nghệ lần này tới tựa hồ có chút ý tứ đá quán!
Tần Nghệ không thể thua!
Chuyện này nhìn qua thì chính là vấn đề mặt mũi.
Nhưng Đông Nghệ cũng không nông cạn như vậy, cố ý chạy tới chỉ vì được tinh tướng một lần?
Nếu như Đông Nghệ quay về đem chuyện hôm nay tuyên dương ra ngoài, nói hệ soạn nhạc Tần Nghệ không bằng bọn họ, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?
Nhất định phải phản kích!
Nhưng vấn đề là, hiển nhiên Đông Nghệ lấy tới tác phẩm rất cứng, các bài thi vừa đưa lên tựa hồ đều kém một chút.
Mọi người đã khảo hạch sắp xong.
Phía sau thật sự có tác phẩm có thể phản kích không?
Các giảng viên hệ soạn nhạc tâm lý không có chút nắm chắc nào.
.
"Đúng rồi."
Trương Văn Vũ cười nhìn Thi Thành nói: "Bài hát này của Trâu Du, có lẽ không lâu nữa có thể chính thức phát hành, người biểu diễn cũng quyết định xong rồi, nghe nói là ca sĩ thần tượng của Huyến Lạn Ngân Hỏa - Trần Chí Vũ!"
Thi Thành miễn cưỡng cười một tiếng: "Chúc mừng chúc mừng..."
Lại bị ca sĩ thần tượng nhìn trúng, có thể thấy bài hát này của Trâu Du quả thật không tệ.
Trương Văn Vũ nhún vai một cái: "Nghe nói gần đây Trần Chí Vũ đi khắp nơi tìm bài hát, đáng tiếc vẫn không gặp được ca khúc hợp ý, kết quả sau khi nghe được bài hát này của Trâu Du liền quyết định ngay lập tức. Chuyện đó để cho trường học của chúng ta phi thường ngoài ý muốn, dù sao những ca sĩ thần tượng như Trần Chí Vũ rất hiếm khi chọn tác phẩm của người mới..."
Khoe khoang, điên cuồng khoe khoang vênh váo.
Thi Thành cảm thấy ghế sa-lon dưới mông hôm nay sao lại cứng như vậy, điều chỉnh nhiều lần tư thế, còn chưa quá thoải mái.
Đúng lúc này.
Xa xa bỗng nhiên truyền tới một trận xao động.
Thi Thành vốn là tâm phiền ý loạn, nghe được tiếng xao động liền khó chịu, lúc này đứng lên nói: "Hò hét loạn lên còn ra cái gì, muốn để cho khách nhân chê cười sao?"
Thi chủ nhiệm một lời hai nghĩa rồi.
Trương Văn Vũ đã hiểu, nhưng cũng không tức giận, chỉ là phóng khoáng khoát khoát tay: "Không có chuyện gì, đừng tức giận."
"Là ở bên chấm thi kia, các giảng viên đang thảo luận."
Trợ lý chạy tới giải thích một cái câu.
Trương Văn Vũ nghe được, nhíu mày: "Rốt cuộc lại có ca khúc tốt, ta đã nói, hệ soạn nhạc Tần Nghệ lớn như vậy, làm sao chỉ một bài hát tốt chân chính cũng không lấy ra được chứ?"
Thi Thành không lên tiếng.
Hắn hi vọng đám người Trương Văn Vũ này mau rời đi, bây giờ lấy ra bài hát nào cũng vô dụng, phát trước mặt tác phẩm của Trâu Du đều là tự rước lấy nhục.
"Nghe một chút được mà."
Trương Văn Vũ cười nói: "Thi chủ nhiệm sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?"
"Sẽ không... Không đến nỗi..."
Thi Thành cắn răng: "Ngớ ra làm gì, đem bài hát lấy tới."
Trợ lý ứng tiếng, rất nhanh liền gửi sang một ca khúc, đồng thời giải thích thêm một câu: "Tác phẩm của ban năm hệ soạn nhạc Lâm Uyên."
"Lâm Uyên?"
Trong lòng Thi Thành thở dài.
Hệ soạn nhạc có sinh viên nào trình độ ưu tú, hắn đều trong lòng nắm chắc, cái tên Lâm Uyên hắn là lần đầu tiên nghe được.
Được các giảng viên nhìn trúng, hẳn là sinh viên Lâm Uyên này đột xuất phát huy vượt xa bình thường đi.
Trong trường hợp bình thường, đây là việc vui.
Nhưng trong trường hợp như hôm nay, Thi Thành lại không cao hứng nổi.
Sinh viên thiên phú có hạn, có phát huy vượt xa bình thường đến thế nào đi nữa, làm sao có thể so sánh được với tác phẩm của Trâu Du?
Trương Văn Vũ híp mắt: "Ngài giống như không có lòng tin lắm đối với sinh viên của mình nhỉ."
Thi Thành liếc mắt nhìn đối phương, cứng rắn nói: "Ta đối với toàn bộ sinh viên Tần Nghệ tràn đầy lòng tin, mỗi người bọn họ đều là tài sản quý báu của Tần Nghệ chúng ta!”
Những lời này, Thi Thành xuất phát từ nội tâm!
Hắn sẽ không bởi vì bọn sinh viên hiện nay không viết ra được bài hát tốt hơn Trâu Du mà đi trách cứ bọn chúng. Sự tình tương lai ai cũng không nói trước được, nhất thời rơi ở phía sau không có nghĩa là cả đời rơi ở phía sau!
Thiên tài nơi nào cũng có.
Thế nhưng nhóm người có thể trở thành khúc phụ ở Tần Châu kia, trong số bọn họ phải có hơn một nửa, khi mới tốt nghiệp viết ra ca khúc đều không ai quan tâm.
"Vậy thì tốt."
Trương Văn Vũ không tiếp tục châm chích Thi Thành, tiếp tục kích thích nữa, Thi Thành đoán chừng cũng có thể trở mặt, vậy thì có chút hơi quá.
"Nghe nhạc, nghe nhạc."
Các giáo sư Tần Nghệ giảng hòa.
Trương Văn Vũ gật đầu, đeo lên tai nghe, khi bài hát này được phát ra biểu tình vẫn nhẹ nhõm và thoải mái, hắn không cho rằng có người viết được tác phẩm có thể vượt qua Trâu Du.
Cùng lúc đó.
Thi Thành mấy người cũng đeo lên tai nghe nghe nhạc.
Nghe một nửa, Trương Văn Vũ bỗng nhiên không được tự nhiên dời mông một chút, luôn cảm giác ghế sa-lon ở Tần Nghệ có chút cứng rắn.
Biểu tình của Thi Thành, chính là mười phần đặc sắc!
Các giáo sư soạn nhạc của hai trường đào tạo nhạc sĩ đỉnh cấp nhất Tần Châu thì há to miệng!
Đông Nghệ bên này, thậm chí có người không nhịn được đứng lên!
Bài hát tổng cộng bốn phút.
Trương Văn Vũ lần đầu tiên trong đời cảm thấy bốn phút dài như vậy, đến mức hắn cảm thấy ghế sa-lon dưới mông càng ngày càng cứng hơn.
Không chỉ có Trương Văn Vũ.
Các giáo sư Đông Nghệ, khi nghe bài hát này cũng đứng ngồi không yên, bằng không cũng sẽ không có người không nhịn được mà đứng lên ——
Ý thức được hành động không ổn lại thật nhanh ngồi xuống.
Nghe xong bài hát, hiện trường quỷ dị trầm mặc lại, không biết là do dư vị bài hát kéo dài, hay là vì những suy nghĩ khác.
"..."
Trương Văn Vũ há miệng, muốn nói, nhưng lại cảm thấy cuống họng giống như bị thứ gì chặn lại.
Quá khó chịu
Theo đúng quy trình, Thi Thành vào lúc này nên nói gì đó, nhưng Thi Thành cũng chưa tỉnh táo lắm, qua mười mấy giây, hắn mới đột nhiên bấm một cái vào đùi mình!
Con mẹ nó!
Đây là bài hát gì?
Nghe còn phê hơn cả bài của Trâu Du!
Lâm Uyên là sinh viên trong trường chúng ta?
Ta lúc trước thế nào lại chưa nghe nói qua hắn!
Giờ khắc này, nội tâm của Thi Thành đã phong khởi vân dũng!
Nhưng hắn đang dùng cự lực ép lại phần kích động này, ngoài mặt phi thường vân đạm phong khinh nói:
"Bài hát này ta cảm thấy còn khá được, không biết Trương Giáo thụ cảm thấy thế nào?"
"Quả thật không tệ."
Trương Văn Vũ cười lớn, đứng dậy nói: "Ta chợt nhớ tới, có chút việc còn chưa xử lý."
Thi Thành cũng đứng dậy, thẳng người, rõ ràng thân cao không bằng đối phương, lại cứng rắn đứng ra một cỗ khí thế bễ nghễ như núi:
"Không phê bình thêm đôi câu?"
"Cáo từ!"
Trương Văn Vũ mang theo các giáo sư Đông Nghệ xoay người rời đi, nhưng nhóm người Thi Thành thấy, tay trái hắn đưa ra sau lưng, làm thủ thế dựng lên một ngón cái ——