Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 140: Sắp Chia Tay

Chương 140: Sắp Chia Tay




“Đáng tiếc...”

Cơm nước xong, khi chuẩn bị chia tay Tôn Diệu Hỏa có chút tiếc nuối nói: "Ta gần đây vay tiền mở một nhà hàng lẩu, vốn còn muốn thời điểm khai trương mời học đệ tới nếm thử một chút, kết quả hẳn là cuối tháng học đệ phải tới Tề Châu rồi?"

"Còn ta này!"

Lâm Huyên nhất thời hai mắt sáng rực.

Tôn Diệu Hỏa liền vội vàng gật đầu: "Chị Huyên dĩ nhiên lúc nào cũng có thể tới, khi nào mở cửa ta sẽ thông báo cho quản lý, chỉ cần tỷ nguyện ý tới ăn, vĩnh viễn miễn phí. Ta quay về sẽ gửi địa chỉ sang cho tỷ, cuối tháng sau khai trương, đến lúc đó liền có thể tới ăn thường xuyên rồi!"

"Ta xem trọng ngươi!"

Lâm Huyên vui vẻ nói, về phần Tôn Diệu Hỏa gọi nàng là chị, nàng cũng không sửa lại, mặc dù khả năng tuổi tác của Tôn Diệu Hỏa so với nàng còn lớn hơn, nhưng để hắn gọi chị cũng không sao, chính mình đâu có già, lo gì một cái xưng hô.

"Ngoài ra..."

Tôn Diệu Hỏa cười nói: "Trên danh nghĩa ta còn sở hữu một tiệm trà sữa và một tiệm ăn sáng, sau này cũng có thể dẫn tỷ đi nếm thử, sau này tỷ dẫn bạn tới cũng không thành vấn đề, toàn bộ đều miễn phí, ai bảo ta với học đệ quan hệ tốt như vậy chứ!"

"Ta trở về sẽ ăn sau." - Lâm Uyên gật đầu, lại có chút tiếc nuối, tạm thời chưa được ăn lẩu miễn phí, quán lẩu của Tôn học trưởng mùi vị nhất định tốt vô cùng, bởi vì Tôn học trưởng là người rất có nghiên cứu về ẩm thực, hắn luôn có thể tìm được chính xác các nhà hàng có khẩu vị tốt nhất Tô Thành.

Tôn Diệu Hỏa rất phấn chấn.

Lâm Uyên không phủ nhận quan hệ của hai người, nói rõ Lâm học đệ cũng cho rằng mình cùng hắn quan hệ không tệ, mấy hôm nữa thời điểm học đệ lên đường, mình nhất định phải tới sân bay đưa tiễn, gia tăng một chút tình cảm hữu nghị!

.

Sau khi tạm biệt Diệu Hỏa học trưởng, quay về chỗ ở, Lâm Uyên đúng là có thấy mấy phần cảm xúc ly biệt.

Mọi người sống chung lâu như vậy, bỗng nhiên muốn tách ra một thời gian, lại thấy hơi không quen.

Mấy ngày kế tiếp.

Loại cảm xúc sắp ly biệt này càng ngày càng đậm.

Hạ Phồn sau khi chạy tới chạy lui tham gia đủ loại hoạt động sự kiện, cũng về đây tụ tập cùng Lâm Uyên một trận.

Bây giờ nàng đang đứng tại điểm bắt đầu khởi bước của sự nghiệp, có thể rút ra chút thời gian tới cũng coi như không dễ dàng.

Ngoài ra.

Làm nghệ sĩ Tinh Mang, Giang Quỳ cũng từ một vài người trong công ty biết được tin tức Tiện Ngư muốn đi Tề Châu.

Tiện Ngư là tân quý trong ca đàn Tần Châu.

Mà toàn bộ giới âm nhạc Tần Châu, chỉ có vài người từng hợp tác với Tiện Ngư.

Trong đó hai người Giang Quỳ cùng Tôn Diệu Hỏa còn hợp tác với Tiện Ngư đến hai lần.

Sẽ có lần thứ ba hay không, cũng không ai nói trước được.

Nhưng nghe nói Tiện Ngư sẽ rời đi, Giang Quỳ ngay lập tức chủ động mời Lâm Uyên một bữa cơm, hơn nữa còn lấy ra lễ vật mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị.

"Đây là cái gì?" - Lâm Uyên có chút hiếu kỳ hỏi.

Giang Quỳ ngượng ngùng nói: "Gần đây ta có học tập một ít kỹ năng làm điểm tâm, đây là bánh bông lan trứng muối mà ta tự tay làm..."

Hai mắt Lâm Uyên toả sáng.

Hắn thích nhất là kem ly cùng thạch pudding lạnh.

Nhưng, bánh bông lan trứng muối cũng rất ngon!

Chiếc bánh tròn trịa tinh xảo, nhìn qua liền biết người làm đã rất chú tâm.

Lâm Uyên hài lòng nhận lấy lễ vật, sau đó nghiêm túc nói cám ơn một phen.

"Trong này có lòng đỏ trứng sao?"

“Đúng vậy, ta có cho trứng muối, không biết hợp với khẩu vị của ngài hay không."

"Ta rất thích lòng đỏ trứng, trứng gà muối, trứng vịt muối, đều ngon."

Lâm Uyên lúc trước khi ăn bánh Trung thu, liền chuyên chọn vị bánh nhân trứng muối để ăn, mỗi lần đều cùng với em gái tranh giành kịch liệt, nhưng phần lớn thời gian đều là mỗi người một nửa.

Em gái ăn lòng đỏ trứng muối.

Lâm Uyên ăn vỏ...

Hôm nay có thể nuốt lòng đỏ trứng muối một mình, còn cái gì so với điều này hạnh phúc hơn sao?

"Ngài thích là tốt rồi."

Thấy dáng vẻ Lâm Uyên rất cao hứng, Giang Quỳ lặng lẽ nắm quả đấm một cái.

Quan hệ giữa nàng và Lâm Uyên không thân cận bằng Tôn Diệu Hỏa, cho nên nàng còn lo lắng lần gặp gỡ này sẽ có chút đường đột.

Lễ vật, cũng là nàng suy nghĩ thật lâu mới có thể quyết định được.

Bài hát của Tiện Ngư lão sư đều phi thường Hot, cho nên hắn căn bản không thiếu tiền.

Mà người không thiếu tiền, đối với tiền khẳng định không có hứng thú, về phương diện vật chất, nhất định cũng không quá theo đuổi.

Nếu mình chuẩn bị lễ vật hàng vạn, ví dụ như trà quý rượu quý các loại, Tiện Ngư lão sư có khi chưa chắc đã thích.

Thậm chí có thể sẽ cảm thấy mình rất dung tục, cùng mấy tên dùng sức nịnh bợ bên người hắn không có gì khác biệt ——

Ví dụ như Tôn Diệu Hỏa.

Bông lan trứng muối thì không giống!

Giá trị mặc dù tiện nghi, nhưng lại tràn đầy tâm ý, Tiện Ngư lão sư khẳng định có thể nhìn ra được, mình dùng là tâm tư sâu sắc!

Tôn Diệu Hỏa!

Xin lỗi, lần này lại là ta thắng!

Giang Quỳ đắc ý không nhịn được, đồng thời trong lòng cũng có một chút hối tiếc.

Dự định của nàng vốn là cùng Tiện Ngư lão sư từ từ tiếp xúc, kết quả không nghĩ tới bởi vì do dự quá lâu, bây giờ hắn lại sắp đi Tề Châu rồi, chuyến này chính mình phải mất một đoạn thời gian thật dài không được gặp đối phương.

Như vậy khẳng định không ổn.

Chờ Tiện Ngư lão sư trở lại, mình nhất định phải nghĩ biện pháp cùng đối phương tiếp xúc nhiều hơn, không thể để cho Tôn Diệu Hỏa giành mất danh tiếng.

Cái tên kia chính là tư tưởng quá dung tục, căn bản không biết Tiện Ngư lão sư muốn rốt cuộc là cái gì!

.

Ly biệt, khiến cho người ta u sầu, Lâm Uyên cảm giác mình có chút đa sầu đa cảm, bởi vì ngày tiếp theo, hắn rốt cuộc lại trốn việc.

Không vì cái gì khác.

Chỉ vì đi phòng tập đàn Tần Nghệ một chuyến, lại đánh vài bản dương cầm.

Còn chưa tới học viện, Lâm Uyên lần nữa nhận được điện thoại của lão Chu:

"Hôm nay tại sao lại không tới làm?"

Lâm Uyên nói: "Đi ra ngoài hóng gió."

Lão Chu thở dài: "Ngươi không thể cứ nói như vậy, vạn nhất hôm nay người kiểm tra không phải là ta, vẫn mượn cớ như vậy không ổn đâu."

Lâm Uyên đổi một lý do: "Đi sưu tập tài liệu sáng tác."

Lão Chu trầm mặc hồi lâu, sâu xa nói: "Cái này cùng lý do lúc trước khác gì sao?"

Lâm Uyên nói: "Thêm hai chữ."

Lão Chu: "..."

Không thèm so đo với ngươi, dù sao đổi thành người khác kiểm tra ngươi, cuối cùng vẫn phải báo cáo tới chỗ ta.

Nghĩ như vậy, lão Chu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta biết rồi."

"Cám ơn."

Lâm Uyên cúp điện thoại.

Hắn đã đến cổng trường.

Học viện mặc dù nghỉ hè, nhưng cửa lớn cũng không hề khóa, bảo vệ vẫn trực ở đây, Lâm Uyên trao đổi mấy câu, xác nhận thân phận sinh viên của mình, đối phương cũng rất thoải mái cho vào.

Đi tới hành lang phòng tập đàn, Lâm Uyên còn chưa biết chọn gian nào, chợt nghe xa xa truyền tới một âm thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

"Lâm đồng học!"

Lâm Uyên quay đầu nhìn, lại là Cố Tịch?

Gặp Cố Tịch đều không có chuyện tốt.

Nhưng lần trước Cố Tịch bận bịu giúp hệ soạn nhạc, cho nên Lâm Uyên cũng không phũ phàng quay đi, chỉ là gật đầu nói: "Xin chào."

Cố Tịch bước nhanh tới gần: "Tới đánh đàn sao?"

Lâm Uyên nói: "Học kỳ sau không có cơ hội tới đây tập đàn nữa."

Cố Tịch sững sờ một chút mới kịp phản ứng: "Ngươi phải đi làm trao đổi sinh!"

Lâm Uyên không phủ nhận.

Cố Tịch trong nháy mắt như hóa đá!

Vốn nàng cũng lấy được một suất trao đổi sinh, nhưng đã cự tuyệt, bởi vì nàng sợ đi Tề Châu liền không có cơ hội gặp Lâm Uyên nữa. Kết quả không nghĩ tới Lâm Uyên lại muốn làm trao đổi sinh!

Nếu sớm biết, mình cũng nên đi Tề Châu rồi!

Nàng gấp gáp không biết làm thế nào cho phải, do dự thật lâu mới nói: "Ngươi ở đây đàn lâu không?"

"Không biết."

"Có thể phiền Lâm đồng học ở đây chờ ta một chút được không? Ta rất nhanh sẽ trở lại, ngàn vạn lần đừng rời đi!"

"Nhanh nhé."

Lâm Uyên không biết đối phương tại sao phải giữ mình lại, nhưng hắn cũng không hỏi, trực tiếp đi vào phòng đánh đàn, tấu lên một khúc.

Cố Tịch lấy điện thoại di động ra.

Rời đi như bay.

Vừa bước nhanh nàng vừa gọi một cuộc điện thoại: "Nghĩ chút biện pháp, xem ta có thể tới Tề Châu làm trao đổi sinh hay không... Đúng, ta đổi ý... Tốt tốt... Xin nhờ... Cảm ơn."

Nói chuyện điện thoại xong, Cố Tịch chạy về phía cổng trường.

Hai mươi phút sau nàng trở lại, trên tay cầm một hộp quà được bọc tinh xảo.

Chờ Lâm Uyên đàn xong.

Khi nàng chắc chắn Lâm Uyên không tiếp tục nữa, mới tiến vào nói: "Ta không biết Lâm Uyên đồng học phải đi, cho nên trước đó chưa chuẩn bị gì, vừa mới ra ngoài mua lễ vật, tặng cho ngươi!"

"Cám ơn."

Sau khi hơi do dự, Lâm Uyên vẫn nhận lấy lễ vật, dù sao thu một phần lễ vật là thu, thu hai phần cũng là thu.

Cố Tịch cười nói: "Mở ra nhìn một chút?"

Lâm Uyên đồng ý, hắn cũng tò mò bên trong là gì.

Kết quả mở ra xem, rõ ràng là một hình cầu thủy tinh.

"Đây là mô hình 3D của Lam Tinh." Cố Tịch vừa cười vừa giới thiệu.

Nàng cảm thấy lễ vật này rất có ý nghĩa, ngụ ý không quản ngươi đang ở đâu, tất cả mọi người đều sống chung trên một tinh cầu.

Tặng quà thì phải đưa đồ vật có ý nghĩa, nàng có phần bội phục bản thân tâm tư linh động.

Tin tưởng Lâm Uyên sẽ biết ý tứ của mình.

Lâm Uyên nhìn Lam Tinh nhỏ trong tay, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi ra một vấn đề mà đời này Cố Tịch không bao giờ ngờ tới:

"Bên trong có lòng đỏ trứng sao?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch