Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Chức Pháp Sư

Chương 126: 123

Chương 126: 123


Hàng Châu cách Thượng Hải rất gần; ngoại ô Thượng Hải cơ bản tiếp giáp với ngoại ô Hàng Châu.

Mạc Phàm tuân theo chỉ thị của lão sư Đường Nguyệt, người thành thục quyến rũ, đã đến một trấn nhỏ Giang Nam ở phía bắc Hàng Châu.

Trấn nhỏ tên là Nghịch Thủy, nghe có vẻ rất có ý nhị, nhưng sau khi Mạc Phàm ngồi xe đến nơi đó mới phát hiện, khắp trấn đều là đất sét nứt nẻ cùng ruộng đất hoang phế, khác xa một trời một vực so với cái gọi là "thủy hương Giang Nam" trong tâm trí Mạc Phàm.

Đừng nói là sông, ngay cả một con suối nhỏ cũng chẳng thấy đâu, ngâm chân cũng thành vấn đề lớn.

Trấn nhỏ tựa hồ trước kia là một địa điểm du lịch không tồi, trong trấn có một vài khách sạn mang phong cách cổ xưa. Mạc Phàm tuân theo địa chỉ Đường Nguyệt đại mỹ nữ cung cấp, tìm được "Hữu Gian khách sạn", liếc mắt đã chú ý đến vị lão sư trẻ tuổi đang ngồi bên cửa sổ hành lang, dáng ngồi thẳng thớm, thân hình phô bày đường cong chữ S kinh người, đầy vẻ duyên dáng. Điều này khiến tâm tình Mạc Phàm không khỏi trở nên tốt đẹp.

Nhìn cặp mông tròn trịa kia, nhìn đôi gò bồng đảo hùng vĩ đáng tự hào kia, lão sư Đường Nguyệt, ngươi chắc chắn ngươi không mang họ Thương?

Đường Nguyệt tựa hồ nhận ra Mạc Phàm, mái tóc lướt nhẹ, đôi mắt long lanh như nước mùa thu cười khanh khách nhìn chăm chú Mạc Phàm đang đến điểm hẹn.

"Lão sư Đường Nguyệt vẫn đẹp động lòng người như trước." Mạc Phàm không khỏi tán dương.

"Ngươi cũng không tồi, còn trẻ tuổi đã là Ma Pháp sư trung giai, ngay cả trong các đại thế gia hay đại hiệp hội cũng được coi là thiên tài." Lão sư Đường Nguyệt cười đáp lại.

"Lão sư Đường Nguyệt cũng chẳng lớn tuổi lắm, nhỉ? Nhưng ta đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ thực lực của ngươi." Mạc Phàm nói.

"Thôi được, đừng giả vờ nữa. Ta biết ngươi muốn hỏi vào thời điểm xảy ra tai nạn Bác Thành, ta đã ở đâu?" Đường Nguyệt rất trực tiếp nói.

"Được thôi, ta quả thật muốn biết, bởi vì ta thật sự có cảm giác lão sư Đường Nguyệt không chỉ đơn giản là một Ma Pháp sư trung giai... Thân phận của ngươi chắc hẳn cũng không tầm thường, chẳng qua ta không hiểu vì sao ngươi lại phải đến Trường Trung học Ma Pháp Thiên Lan của chúng ta để dạy học. Chẳng lẽ ngươi đang làm những việc không thể tiết lộ cho ai biết, hay thực ra, ngươi chính là kẻ chủ mưu của Hắc Giáo Đình?" Mạc Phàm nói.

Đường Nguyệt nghe xong, nàng trợn trắng mắt.

"Học sinh này, trí tưởng tượng thật quá phong phú."

"Thẩm Phán Hội của Hiệp Hội Ma Pháp, ngươi có biết không?" Đường Nguyệt mở miệng nói.

"Ta đã từng nghe qua một chút, nghe nói là một nhóm Pháp sư chấp pháp cấp cao, chuyên bắt giữ những Ma Pháp sư vi phạm công ước." Mạc Phàm nói.

"Ừm, ta chính là một thành viên trong đó. Trên thực tế, chúng ta đã phát giác ra kế hoạch của Hắc Giáo Đình tại Bác Thành. Đáng tiếc chúng ta không ngờ rằng bọn họ lại bày ra một âm mưu lớn đến thế. Với sức mạnh của một mình ta, nhiều nhất chỉ có thể kiềm chế gia hỏa Tát Lãng kia của Hắc Giáo Đình, phần còn lại chỉ có thể giao cho Trảm Không và đồng đội của hắn... Cũng trách ta, nếu ta có thể sớm hơn nhận ra mục đích của bọn họ, thì sẽ không để tai họa lớn đến vậy." Đường Nguyệt không định giấu giếm Mạc Phàm, nên rất trực tiếp thuật lại.

"Ngươi đến Bác Thành chưa đầy hai năm, trong khi những kẻ kia đã trù tính hơn mười năm, phái người nằm vùng, chế định kế hoạch. Hiển nhiên cấp trên vẫn chưa thực sự coi trọng sự tình liên quan đến Bác Thành, nếu không, vì sao lại chỉ phái một mình ngươi đến Bác Thành nằm vùng?" Mạc Phàm nói.

Tai nạn Bác Thành hiển nhiên là một âm mưu đã được trù tính từ lâu. Nếu người của Thẩm Phán Hội đã phát giác ra, hơn nữa việc để Đường Nguyệt luôn ở lại Bác Thành cũng chứng tỏ người của Thẩm Phán Hội không phải là một đám ngốc nghếch.

"Bây giờ, mọi tin tức truyền thông liên quan đến tai nạn Bác Thành đều đã lan truyền ầm ĩ, hơn nữa tin tức về Hắc Giáo Đình cũng đã hoàn toàn công khai. Ta cũng đã nộp xong những tin tức ta biết, Thẩm Phán Hội đã có cấp cao tiếp nhận chuyện này, tin rằng Thẩm Phán Hội không bao lâu nữa sẽ đòi lại công đạo cho Bác Thành." Đường Nguyệt nói.

"Được rồi, không nói chuyện đau lòng đó nữa. Hãy nói về việc ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì. Trấn nhỏ này có phải đã xảy ra vấn đề gì không, vì sao nhìn đâu cũng thấy khô cằn héo úa?" Mạc Phàm dời đi chỗ khác đề tài nói.

"Ngươi quan sát ngược lại cũng cẩn thận. Đúng là như ngươi nói vậy, toàn bộ tài nguyên nước của trấn Nghịch Thủy này đã khô cạn, giống như hạn hán ở vùng Tây Bắc vậy." Lão sư Đường Nguyệt nghiêm túc nói.

"Có thứ gì đang tác quái ư?" Mạc Phàm theo bản năng hỏi một câu.

Ở trong đội Liệp Yêu của thành phố, Mạc Phàm quen thói sẽ quy những hiện tượng bất thường về loại yêu ma đang gây chuyện.

Nếu quả thật cho rằng trong thành phố lớn không có yêu ma, thì quá ngây thơ rồi. Thành phố càng lớn thì yêu ma ẩn nấp càng nhiều, và chúng cũng càng hung tàn!

"Không biết. Nghe nói không ít thành trấn khác cũng xảy ra loại chuyện lạ này. Những manh mối ta tìm được khá hạn chế, cho nên mới yêu cầu ngươi đến đây hiệp trợ ta." Lão sư Đường Nguyệt nói.

"Vậy ngươi thật tìm đúng người rồi. Trước khi trở thành Ma Pháp sư, ta đã lập chí trở thành một thám tử, đã xem Conan không dưới bảy trăm tập, ít nhất cũng hơn sáu trăm tập, tinh thông đủ mọi loại... À, ý của ta là, ngài có chuyện gì xin cứ việc phân phó." Mạc Phàm vừa định thao thao bất tuyệt, lại không khỏi nghiêm trang nói.

"Thân phận của ta khá nhạy cảm, rất dễ bị phát hiện. Lát nữa ngươi hãy theo dõi người kia, nếu không có gì bất ngờ, gia hỏa bị Thẩm Phán Hội chúng ta truy nã này sẽ có một vài câu trả lời." Đường Nguyệt chỉ ra cửa sổ hành lang, nói về một nam tử trông có vẻ rất phong độ.

"Hắn lại có vấn đề gì?" Mạc Phàm dò hỏi.

"Tạm thời không biết, nhưng căn cứ kinh nghiệm có thể phán đoán: chuyện bất thường ắt có quỷ. Cái "quỷ" này thường là những Ma Pháp sư có bản tính vặn vẹo. Không ít Ma Pháp sư tâm thuật bất chính kiểu này, mặc dù không gia nhập Hắc Giáo Đình, nhưng cũng làm không ít chuyện thương thiên hại lý; giết người cướp của lại càng là chuyện thường tình. Ngươi đừng nhìn tên kia ăn mặc khá thành đạt, trông như một quý công tử Hàng Châu, hắn giết người... Nói chính xác hơn, số Ma Pháp sư bị hắn giết không kém gì số yêu ma." Đường Nguyệt vẻ mặt thành thật nói.

Đường Nguyệt mong Mạc Phàm hiểu rõ rằng việc nàng bảo hắn đến không phải để đùa giỡn, mà là phải đối mặt với một vài Ma Pháp sư tâm thuật bất chính. Những Ma Pháp sư này từ trước đến nay sẽ không quan tâm đến tính mạng của kẻ khác, một khi giao đấu, chúng sẽ trực tiếp tấn công vào chỗ yếu.

"Lão sư Đường Nguyệt, việc truy nã loại Pháp sư hung ác đến cực điểm này mà cũng gọi ta ư? Ta e rằng ta không đối phó nổi."

"Ta vốn định phái một vị Pháp sư Lôi hệ trung giai đến, nhưng hắn cách quá xa, chờ người khác chạy tới thì tên kia cũng đã sớm chạy mất rồi. Ta biết chuyện này đối với ngươi mà nói quả thật có chút nguy hiểm, bất quá nếu ngươi giúp ta bắt lại hắn, ta có thể đáp ứng ngươi, trợ giúp ngươi thức tỉnh Ám Ảnh hệ." Đường Nguyệt cũng biết loại chuyện này đối với một người vẫn còn là học sinh như Mạc Phàm thì hơi miễn cưỡng, nhưng không biết vì sao, nàng quả thật không muốn để cho đại tội phạm đang bị truy nã này tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

"Lão sư Đường Nguyệt, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, cần gì phải khách khí đến thế? Ta sẽ lập tức đi theo dõi tên kia, bảo đảm sẽ tra rõ đến cả sổ hộ khẩu của hắn."

"Ngươi đúng là một thằng ranh ranh mãnh, không cho ngươi chút lợi lộc thì ngươi sẽ không chịu làm việc tử tế, đúng không?" Đường Nguyệt tức giận trợn mắt nhìn Mạc Phàm, cái dáng vẻ e lệ hờn dỗi kia lại phá lệ muôn phần phong tình.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch