Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Chức Pháp Sư

Chương 13: Diệp Tâm Hạ

Chương 13: Diệp Tâm Hạ


Mang theo tâm tình vui thích, Mạc Phàm vừa rên bài "Tiểu quả táo", vừa đi đến Minh Văn Trung Học.

Minh Văn Trung Học là một trường nữ sinh tư thục, nơi đây quy tụ những thiếu nữ tươi tắn, thời thượng nhất hạ thành.

Khác với những trường trung học khác, nơi này không có những buổi giáo dục lý luận ma pháp u ám, thiếu sức sống, cũng không có một đám học sinh ma pháp ngốc nghếch chỉ biết cắm đầu vào sách vở. Các thiếu nữ này vốn dĩ đã có gia đình có bối cảnh ma pháp, nên hiểu biết của các nàng hơn hẳn những học sinh ma pháp xuất thân từ chín năm giáo dục nghĩa vụ ma pháp. Chẳng hạn, một số trang sức có sức mạnh phép thuật, tức Ma khí, thường xuyên được đeo trên ngực các nàng.

So với những "ma nhị đời", "pháp nhị đời" vừa sinh ra đã mang theo Ma khí có thể ôn dưỡng lực lượng tinh thần này, Mạc Phàm, một tên tia, đương nhiên phải từng bước từng bước leo lên.

Những con đường nhỏ quanh trường chật ních xe hơi sang trọng, đúng lúc tan học cao điểm. Mạc Phàm rất hiểu tính khí của Tâm Hạ, nàng sẽ tránh né những thiếu nữ thích so sánh xe cộ, đi con ngõ nhỏ của riêng nàng, lắng nghe mùi thơm của những bụi trúc non mà các hộ gia đình trồng bên bệ cửa sổ.

Mạc Phàm tránh cửa chính, định đi đến con ngõ nhỏ để chặn đường... À không, lặng lẽ chờ vị hàng xóm muội muội Diệp Tâm Hạ này.

Con ngõ nhỏ ít người qua lại, Mạc Phàm xuyên qua sân nhà người khác, đi vào con hẻm quen thuộc này.

Thế giới đã thay đổi, nhưng tòa thành quen thuộc này một chút cũng không thay đổi. Những bụi trúc non đã sống sót qua mùa đông cũng vẫn còn bày biện bên cửa sổ các hộ gia đình.

Nghĩ đến, Diệp Tâm Hạ hẳn cũng chưa thay đổi.

...

Mạc Phàm đứng giữa con hẻm, dựa lưng vào tường, khác nào một tên tiểu lưu manh tệ bạc, chuyên dọa nạt học sinh tiểu học đi ngang qua. Con mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn đầu ngõ, trong lòng tính toán tặng cho thiếu nữ sắp đi đến đây một niềm vui bất ngờ. Ai ngờ đợi nửa ngày, bóng dáng yểu điệu kia vẫn chưa xuất hiện.

Sao nàng còn chưa đến?

Cái tư thế này của Mạc Phàm đã đứng đến mức có chút mỏi nhừ.

Khẽ nhắm mắt lại, Mạc Phàm theo một thói quen gần như vô thức muốn đi vào minh tu...

Bỗng nhiên, Mạc Phàm cảm giác được đầu ngõ đi về phía gò núi nhỏ truyền ra một vài tiếng ồn ào. Những âm thanh này trong tình huống bình thường sẽ bị bức tường cao của ngõ hẻm ngăn cách, nhưng không biết tại sao lại lọt vào tai hắn.

Chẳng lẽ hiệu quả phụ trợ của minh tu là năng lực nhận biết cũng trở nên mạnh mẽ hơn?

Mang theo sự hiếu kỳ này, Mạc Phàm đi về phía gò núi nhỏ.

Vừa bước ra khỏi hẻm nhỏ, mặt hướng về phía gò núi lập tức rộng rãi sáng sủa. Kỳ thực, gò núi này cách nơi Mạc Phàm đứng khoảng một cây số, dưới chân núi chính là căn nhà cũ của hắn vừa bán đi không lâu.

Dưới gò núi có một bãi cỏ nhỏ, được bố trí thành một công viên mini. Ở vị trí gần đầu gió có một chiếc xích đu gỗ quấn quanh những dây trường xuân mùa đông.

Chiếc xích đu buông thẳng tắp, không hề lay động.

Trên chiếc xích đu bất động có một thiếu nữ tóc đen dài như thác nước ngồi. Gió mùa đông đang làm rối tung mái tóc của nàng, để lộ một khuôn mặt trắng nõn, đầy đặn và tinh xảo, hàng lông mi thật dài, chiếc mũi nhỏ tinh tế, đôi môi ngọc nhuận hồng hào...

Nàng nhìn chăm chú phía trước, yên tĩnh như một đóa sen kiều diễm hòa vào bức tranh chiếc xích đu mùa đông này, đau thương nhưng vẫn tỏa ra khí chất đặc biệt và hương thơm của riêng mình.

Bước chân của Mạc Phàm đột nhiên dừng lại, hắn cũng không biết từ lúc nào mình lại yêu thích việc lặng lẽ nhìn nàng như vậy, nhìn nàng lặng lẽ ngồi ở một nơi nào đó, trong lòng hắn sẽ vô cớ dâng lên một dòng nước ấm, chảy xuôi đến tận đáy lòng, sau đó không tự chủ được mà mỉm cười.

Nhưng chốc lát, Mạc Phàm cảm thấy không ổn.

Lông mày hắn lập tức nhíu chặt lại, bước nhanh về phía thiếu nữ thanh nhã đang ngồi trên chiếc xích đu.

Cô gái kia cũng cảm giác được có người đi tới. Khi nàng nhìn rõ mặt Mạc Phàm, trên mặt không có một tia kinh ngạc, chỉ rất ôn nhã cười cười, dường như nàng biết người này sẽ đến, và mình chỉ là đang ở đây chờ hắn.

"Mạc Phàm ca ca." Nữ hài ngọt ngào kêu một tiếng.

"Lại là đám chó má đó, phải không?" Mạc Phàm đi tới, trên mặt mơ hồ có một cơn tức giận đang bùng lên.

Tâm Hạ không nói gì.

"Ngày hôm nay ta nhất định phải trừng trị bọn chúng một cách tàn độc, một đám bại hoại!" Mạc Phàm tức giận cuồn cuộn, ánh mắt hướng về phía cầu thang trên gò núi.

"Bọn chúng rất đông, thôi đi thôi." Tâm Hạ lắc đầu, muốn khuyên Mạc Phàm đè nén tâm tình.

"Không thể cứ thế bỏ qua, ta với đám cặn bã đó không đội trời chung." Mạc Phàm không nói thêm nữa, theo cầu thang liền hướng lên trên!

Tâm Hạ ngồi trên xích đu muốn kéo Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm đã nổi giận đùng đùng đi về phía ngọn núi.

Tâm Hạ biết tính khí của Mạc Phàm, từ rất sớm, hắn đã không ngừng vì chuyện của mình mà đánh nhau với những tên tiểu lưu manh, tiểu du côn gần đó. Mỗi lần đều là một người đánh vài tên, toàn thân đầy thương tích trở về...

Đây là điều nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Lần này những kẻ gây phiền phức cho nàng cũng không phải một vài tên tiểu lưu manh, du côn vặt vãnh. Bọn chúng hiển nhiên đã bỏ học đã lâu, là những thanh niên lêu lổng ở vùng này, tự xưng là Thanh Hùng Bang, chuyên làm tay chân cho đám thiếu nữ nhà giàu có tiền gần đó, nhìn ai không vừa mắt là giẫm đạp.

Lúc này bọn chúng có ít nhất năm người, trong đó có hai tên đều là thân thể cường tráng, dáng người to lớn hơn Mạc Phàm rất nhiều. Nếu Mạc Phàm đi lên tìm bọn chúng, nhất định sẽ bị đánh cho sưng mặt sưng mũi.

...

Tiểu đình trên gò núi.

"Ta nói Từ Băng, chúng ta làm vậy có phải rất không phong độ không..." Một thanh niên ngậm một điếu thuốc, tay cầm bài Pơ-khơ nói.

"Sao lại không phong độ? Ta đã mười sáu lần chân tâm thành ý tỏ tình với nàng, muốn nàng làm bạn gái của ta... Ta bây giờ ở trong đình này đánh bài, cho nàng một chút thời gian cân nhắc thì sao?" Thanh niên tên Từ Băng nói.

Trên cổ Từ Băng có một hình xăm màu xanh rất rõ ràng, vì mặc áo khoác ngắn nên hình xăm quấn quanh nửa cái cổ này trông rất dễ thấy, vừa nhìn là biết nhân vật không dễ chọc.

"Đúng vậy, nếu nàng từ chối, cứ đi thẳng là được rồi... Tứ quý, ha ha ha, trả thù lao, trả thù lao, bom tăng gấp đôi!" Ngồi ở một bên khác, thanh niên mặc quần áo bò rách nói.

"Ta thảo, ngươi cái vận chó má này."

"Đánh thêm mấy ván nữa, đánh thêm mấy ván nữa, đánh đến trời tối không tin con nhỏ đó không hoảng sợ." Từ Băng nheo mắt, một bộ rất hưởng thụ kiểu bá đạo tổng giám đốc kéo cày thuê này.

Đối phó với nữ nhân mà, chính là phải cứng rắn một chút như vậy. Nữ nhân trời sinh e lệ, không cường ngạnh một chút thì chuyện gì cũng không làm được. Tâm Hạ cô bé kia thật sự càng lớn càng tươi tắn xinh đẹp, khiến người ta xem trực chảy nước miếng. Có người lại dám nói ta là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, ngày hôm nay liền bắt cô nương này, xem ai còn lắm miệng một câu.

"Đúng rồi, ta nhớ con nhỏ đó còn có một ca ca, rất đáng ghét." Thanh niên mặc quần áo bò nói.

"Sức chiến đấu không đủ năm tên cặn bã, ngoài có chút cốt khí ra thì chính là một bao thịt người, cứ tùy tiện đánh, tùy tiện đánh." Từ Băng không hề để ý nói.

"Đúng vậy, trước đây ta một mình liền có thể đối phó hắn, hiện tại ta đã luyện được một thân bắp thịt, một tát là xong cái tên đó!"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch