WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Toàn Chức Pháp Sư

Chương 187: Thi tuyển nhập học (2)

Chương 187: Thi tuyển nhập học (2)
Nghĩ như vậy là sai lầm. Trung cấp Ma Pháp Sư ở trong đại học, học phủ cũng chưa phải là tồn tại đứng đầu. Học Phủ Minh Châu là một trong những Học phủ hàng đầu trong cả nước. Cho nên có rất nhiều Ma Pháp Sư có lực chiến đấu rất là biến thái.

Mạc Phàm biết lão sư Đường Nguyệt lo lắng cho mình, liền nghiêm túc gật đầu nói:

“Lão sư Đường Nguyệt yên tâm đi. Ta biết nên làm như thế nào cho tốt mà.”

Đường Nguyệt nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Mạc Phàm khi nghe mình chỉ bảo liền bật cười nói:

” Ha ha… Cái thằng này. Được rồi. Người yên tâm đi. Nếu như có ai bắt nạt người. Ngươi cũng không cần phải nhịn nhục bọn họ làm gì. Nếu như người gặp phải vấn đề gì quá khó khăn. Người có thể tới tìm ta. Ta sẽ thay người làm chủ cho.”

Trong lòng Mạc Phàm liền dâng lên 1 trận ấm áp.

Bề ngoài Mạc Phàm gật đầu cảm ơn Đường Nguyệt. Thếnhưng trong thâm tâm lại không nghĩ như vậy.

Hắn đã lên đại học rồi. Chẳng lẽ khi bị người khác bắt nạt lại chạy về đi mách lão sư, nhờ lão sư ra tay giúp đỡ. Thế không khác gì bảo hắn là một thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch hay sao?

Hắn đã lớn rồi. Cho nên đã là một nam nhân thì phải dám làm dám chịu. Không có lý do gì hắn núp dưới cánh chim người khác để lớn lên cả. Thế thì không đáng mặt làm nam nhân. Sau này, hắn làm sao còn mặt mũi để chăm lo cho Đường Nguyệt, Tâm Hạ, Mục Ninh Tuyết được cơ chứ….

Huống hồ, Mạc Phàm cũng biết hắn và Đường Nguyệt cũng không có thân quen với nhau nhiều. Đây là một sự thật. Nàng có thể ra tay giúp đỡ, truyền thụ kiến thức không giữ lại một chút nào hết trong một tuần lễ qua cho hắn. Giúp cho con đường ma pháp của hắn càng thêm rộng mở hơn. Hắn đã rất là cảm kích rồi nàng rồi. Còn tương lai sau này, hắn vẫn muốn dựa vào bản thân mình hơn!

———————

Học phủ Minh Châu.

Một thanh niên có dáng vẻ mập mạp bước xuống từ một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen bóng loáng.

Người thanh niên có khuôn mặt sưng phù (ý bảo béo) này nhìn xung quanh một chút. Trong con mắt hắn hiện ra một sự khinh thường, nói:

” Phiền hà quá đi mất. Bọn họ lại dám bắt ta đợi 1 tuần lễ mới đưa ra quyết định.”

” Tiểu Tống à. Dù sao đây cũng là Học Phủ Minh Châu của Thượng Hải đấy. Năng lực của thiếu gia có thể ít người làm được. Thế nhưng người cạnh tranh với thiếu gia lại là một học sinh có năng lực hệ Triệu hoán đấy. Nhân tài như vậy lại càng hiếm hơn nữa.”

Vị tài xế mặc quần áo tây hiền lành, mỉm cười nói.

” Lão lý, người cảm thấy năng lực hệ Triệu hoán của hắn hơn được năng lực của ta sao?”

La Tống bĩu môi nói.

” Quả thật nó không thể so sánh được với thiếu gia.”

Vị tài xế có tên là lão Lý kia, trong đôi mắt hiện ra sự dung túng nói.

” Chúng ta đi. Ta muốn xem cái thằng tiểu tử kia có bản lĩnh gì. Dám cùng bổn thiếu gia so đấu!”

La Tống liền nhanh chân bước về phía trước. Sau đó hắn đi thẳng vào sân thí luyện đã được chỉ định.

Quản gia Lão Lý vội vàng bước theo sau, nói:

” Tiểu Tống à? Nếu như bọn họ không thu nhận thiếu gia. Thế thì chúng ta quay trở về Đế Đô nha. Dù sao Đế Đô mới là căn cơ của nhà chúng ta cơ mà.”

” Không về. Không về. Ta nhất định không trở về. Ta sẽ cho cái đám anh em hay cười nhạo ta biết rằng. Ta chỉ biết dựa vào ba. Ta sẽ chứng minh cho cha ta thấy, ta mạnh hơn bọn họ!”

Trên khuôn mặt La Tống liền hiện lên sự kiêu ngạo.

” Người không cần thiết phải làm như vậy. Bản thân người đã rất là ưu tú rồi. Cho nên, gia tộc mới cho người nhiều tài nguyên tốt như vậy.”

” Lão lý! Người không cần nói nữa. Ý ta đã quyết rồi. Ta sẽ vào học phủ Minh Châu Thương Hải. Huống hồ những người tới nơi này đều cho mình là tài giỏi hơn người. Đây cũng là một chuyện rất là thú vị. Cũng giống như cái thằng tiểu tử ngu ngốc hệ Triệu hoán kia. Hắn lại dám đi cạnh tranh với ta à. Hừ…”

” Được rồi. Được rồi. Ta sẽ không nói nữa. Chỉ mong không gặp phải chuyện gì lớn là được.”

Nói xong Lý quản gia không nói gì thêm nữa.

Sau khi tìm thấy sân thí luyện. La Tống liền bước vào. Hắn phát hiện thấy 5 vị giám khảo đã ngồi ở đây từ bao giờ rồi.

Năm vị giám khảo ngồi ở bên ngoài. Mà ở trung tâm sân thí luyện được phủ kín cát màu trắng kia chính là một vị thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen pha màu đất có hình con hổ.

Nhìn kiểu cách ăn mặc của hắn đủ biết gia cảnh của hắn như thế nào rồi. Dù sao muốn ăn mặc đẹp như ta thì hắn cũng phải bỏ ra một số tiền mới có được.

Cho nên, trong nháy mắt La Tống liền đánh giá cái người đang kiểm tra kia chỉ bằng một câu: Cùi bắp!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.