Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Chức Pháp Sư

Chương 236: Ma đô thành quản (1)

Chương 236: Ma đô thành quản (1)












Thành quản: Người giữ gìn hòa bình trật tự cho thành thị.



Sau khi rời khỏi Thư viện, tâm tình Mạc Phàm lúc này rất là tốt.

Mặc dù hắn còn cách rất xa mục tiêu của mình. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, lần này hắn cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt.

Có lẽ nếu như tính giá trị một cách rõ ràng mấy thứ này thì giá trị của nó chưa chắc đã cao tới như vậy. Mà yêu cầu của Mạc Phàm cũng không phải là tiền. Thứ đồ vật vô tri vô giác này.

Nhà trường cho hắn 200 vạn. Nhưng khoảng cách tới một ngón tay kia vẫn còn rất xa. Mà cơ hội để có thể cướp đoạt hết tài nguyên của tất cả mọi người như thế này cũng không thể nào nhiều tới như vậy được.

Cũng may, Tiêu viện trưởng hiểu được Mạc Phàm cần những gì. Hắn đã đem những tài nguyên vô nghĩa này biến thành tài nguyên trợ giúp cho Mạc Phàm mạnh mẽ hơn.

Mà một khi Mạc Phàm đã mạnh mẽ lên rồi. Thì lo gì không có tiền tiêu. Tới lúc đó, tiền lại vào trong túi hắn ào ào không dứt cũng nên.

Không phải cái lão viện trưởng kia nói như thế này sao: ” Khi trò đạt tới cấp bậc Cao cấp, trò muốn sử dụng tài nguyên thì giá của nó ít nhất cũng tới ngàn vạn, cũng tới hàng triệu.”

Cho nên tới lúc hắn đạt tới cấp bậc Cao cấp rồi, thì có lẽ vấn đề 1 ngón tay này cũng không còn xa vời nữa!

” Hiện giờ Hỏa hệ của mình đã là Hồng Viêm rồi. Thứ này giá bán trên thị trường vượt qua 2000 vạn. Mà trường học cho mình 200 vạn học bổng. Hình như còn chưa đủ để mua nổi một góc của Linh Phẩm Linh Chủng Lôi hệ. Nghe nói giá tiền của Linh Chủng Lôi hệ còn cao hơn nữa…. Số tiền này có lẽ nên dùng để cải thiện cuộc sống hiện giờ thì tốt hơn.”

Mạc Phàm lẩm bẩm nói.

Muốn kiếm tiền! Thì không thể ngồi yên như thế này được.

Mạc Phàm cũng không muốn ở cái nơi vắng vẻ hoang tài vùng ngoại thành kia nữa. Huống hồ Tậm Hạ đã thi đậu vào trường Chiết Giang danh tiếng. Mà nàng lại còn di chuyển rất là khó khăn nữa. Hắn cũng không thể để nàng như thế này được. Hắn còn phải thuê cho nàng một ô sin, để ô sin đó chăm lo cho nàng nữa.

Sau này nếu như hắn có nhiều tiền hơn. Hắn sẽ thuê cho nàng nữ hộ vệ hoặc người hầu này… tránh cho việc nàng bị người khác khi dễ, bắt nạt, không làm gì được họ bởi vì cái tính cách lương thiện kia của nàng.

Trường học đã có quy đinh, tân sinh viên phải trọ ở trong trường. Cho nên hắn phải đợi tới sang năm thôi. Khi hắn đã đặt chân vào Chủ giáo khu rồi. Cho nên lúc này hắn phải chuẩn bị thật tốt.

Mặc dù ở trong ký túc xá, mọi người không can thiệp vào việc tu luyện của từng cá nhân. Nhưng trong cuộc sống, có nhiều lúc gặp phải phiền toái hoặc có vấn đề này nọ muốn giải quyết thì ở trong ký túc xá lại không được tiện cho lắm.

Giống như cái tên Triệu Mãn Duyên kia vậy. Năm sau cái tên này chắc chắn sẽ ở bên ngoài.

Quán rượu, khách sạn cách khá xa trường học. Triệu Mãn Duyên muốn mang nữ nhân về phòng ký túc xá, khóa trái của lại để bàn chuyện nhân sinh tươi đẹp có lẽ cũng không được. Bởi vì sao, bởi vì trong phòng còn có người. Chẳng lẽ hắn không cảm nhận tới suy nghĩ của mấy người trong phòng về việc này hay sao???

. . . . . .

Tiêu viện trưởng đưa cho Mạc Phàm một lời đề nghị khá là phù hợp.

Vùi đầu vào khổ tu quả thật là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng nếu như có thể kết hợp với chiến đấu thực tế thì tốc độ tu luyện còn tăng nhanh hơn cả khổ tu.

Mạc Phàm cực kỳ coi trọng việc chiến đấu. Hắn vẫn còn nhớ ngày trước, 4 tên Đông Phương Thế Gia kia chỉ vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu cho nên mới bị cái tên Triêu Hách dùng kỹ năng nguyền rủa thả một lưới bắt gọn hết.

Cho dù tu vi có cao cường tới đâu, kỹ năng có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa. Thì cũng phải hiểu cách chiến đấu thì mới dùng được.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ về thực lực bản thân, Mạc Phàm cảm thấy quay về nghề cũ của mình là Thợ săn Ma pháp sư có lẽ vẫn là thích hợp nhất!

Quả thật ở trong trường học, hắn có thể tìm được rất nhiều người để so tài, tỷ thí kỹ năng với nhau. Thế nhưng những trận chiến như thế này cũng không được chân thật cho lắm.

Chỉ có làm Thợ săn Ma pháp sư thì hắn mới có thể chân chính đối mặt với nguy hiểm. Lúc đó hắn sẽ phải chiến đấu không ngừng, sẽ phải ma luyện không ngừng. Như vậy thực lực của hắn mới có thể tăng mạnh lên được.

Mà còn hơn nữa chính là làm Thợ săn Ma Pháp Sư mới có thể kiếm được nhiều tiền. Và Lôi hệ của hắn cũng mới có cơ hội lột xác thành Linh Phẩm được.

Lực chiến đấu tăng lên gấp đôi quả thực vẫn là một sức hút vô cùng hấp dẫn.

………….

” Mạc Phàm, đi đâu vậy? Tối hôm nay, tao có hẹn với mấy em bên Thủy hệ. Mấy em này cực kỳ xinh đẹp đó nha! Tao khẳng định với mày một câu, chắc chắn mấy em này phù hợp với khẩu vị của của mày. Với lại một mình tao ăn không nổi…”

Trương Bình Cốc thấy Mạc Phàm bước ra cửa, liền vội vàng gọi hắn lại.

” Tao đang buồn thúi ruột đây. Tao muốn ra ngoài đi dạo, thư giãn một chút cho thoải mái.”

Mạc Phàm nói.

Lúc này Mạc Phàm định đi Liên minh Thợ săn.

Mặc dù hắn cũng rất muốn sang chỗ mấy em Thủy hệ kia lắm nhưng suy nghĩ lại, dựa vào cái bản lĩnh của tên Trương Bình Cốc này thì hơn phân nữa mấy em này đều xấu. Cho nên hắn vội vàng cự tuyệt.

Nếu như Triệu Mãn Duyên gọi hắn đi chung, có lẽ Mạc Phàm gật đầu cái rụp ngay lập tức!

Liên minh Thợ săn nằm gần khu vực Lục gia.

Hình như mấy cái thế lực lớn này khoái chiếm lấy một tòa cao ốc chọc trời của Thượng Hải thì phải. Liên minh Thợ Săn cũng giống như Hiệp hội ma pháp sư bên kia. Ở trong đó cũng có mấy em tiếp viên xinh tươi. Bọn họ suốt ngày ra cửa đứng tiếp khách khứa. Khiến cho bất cứ ai bước vào nhìn thấy cũng đều phải ghen tị, thèm thuồng.

Cuối cùng, Mạc Phàm cũng đã tới tòa cao ốc của Liên minh Thợ săn. Hắn bước vào thang máy và đi lên tầng thứ 50.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch