Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Chức Pháp Sư

Chương 624: Tai nạn vẫn chưa dứt

Chương 624: Tai nạn vẫn chưa dứt


Tật Tinh Lang nhớ kỹ mùi hương trên người Liễu Như. Nó cẩn thận mang theo Mạc Phàm đang mê man tiến lên.

Vùng này quả thực không gặp phải Nhục Khâu Thi Thần và đám vong linh chiếm giữ trong bụng nó. Cùng nhau đi tới vẫn tính bình an vô sự.

Nằm sấp trên tấm lưng lông xù của Tật Tinh Lang, Mạc Phàm thực sự đã ngủ thiếp đi.

Hắn quá đỗi buồn ngủ. Nếu không bổ sung một chút tinh thần, hắn sẽ không thể sử dụng ngay cả phép thuật cấp thấp. Vừa luyện thành thần công mà đã chết, điều này không khỏi khiến người ta run sợ!

Tật Tinh Lang mang Mạc Phàm đến một khu dân cư cũ. Lúc này, phần lớn cư dân nơi đây đã rút đi, thỉnh thoảng có thể thấy vài người thoắt ẩn thoắt hiện ở góc ngõ nhỏ rồi nhanh chóng biến mất. E rằng đó là những kẻ trốn từ nơi khác đến đây, thấy nơi này tương đối an toàn nên tạm lánh một thời gian.

Trên thực tế, quân đoàn vong linh do Hài Sát Minh Chủ và Sơn Phong Chi Thi suất lĩnh mới là đáng sợ nhất. E rằng giờ khắc này, đám vong linh đen kịt kéo dài như biển đã tiến đến tường ngoại thành, đang chậm rãi nuốt chửng bức tường thành.

Sẽ không mất quá lâu, toàn bộ thành phố liền sẽ biến thành cứ địa của vong linh. Ngoại trừ khu vực trong kết giới Nội Thành sẽ đứng sừng sững như một hòn đảo biệt lập, phóng tầm mắt bốn phía chỉ thấy một đại dương vong linh, khủng bố đến tột cùng!

Mạc Phàm phải tìm được người mình muốn tìm trước khi đại dương vong linh nuốt chửng nơi này. Hắn không muốn hoảng loạn chờ đợi những tin tức mờ mịt trong thành.

Học phép thuật, theo đuổi cảnh giới chí cao, không chỉ là tìm kiếm sức mạnh kỳ diệu khiến người ta tâm huyết dâng trào. Điều quan trọng hơn chính là bảo vệ tốt người bên cạnh mình trong thế giới cũng không ổn định và an nhàn này.

...

Đến một con ngõ lát gạch xanh, Tật Tinh Lang trực tiếp tiến về một gian nhà ở cuối ngõ hẻm.

Tật Tinh Lang cũng không đi lối đi thông thường. Nó đạp mạnh lên góc tường viện, cực kỳ dũng mãnh phóng qua cánh cổng, rồi đáp xuống một khoảng sân ướt đẫm vì mưa.

Mạc Phàm bị nó xóc nảy như vậy, cả người đều tỉnh giấc.

"Nàng ở đây sao?" Mạc Phàm dùng nước mưa rửa mặt. Ngủ trên xe chẳng thể nào an giấc, huống hồ bất cứ lúc nào cũng có vong linh nhảy ra.

Tật Tinh Lang vẫn chưa trả lời. Cửa phòng liền mở ra ngay lập tức, Liễu Như, một thiếu nữ thanh tân thoát tục ăn vận như hàng xóm, đứng ngay cạnh cửa. Nàng hớn hở chạy vội đến, nhào vào lồng ngực Mạc Phàm tựa như chim yến về tổ.

Nếu huyết tộc có nước mắt, với vẻ kích động và vui mừng của nàng, có lẽ nước mắt cũng sẽ rơi trên gương mặt trắng nõn.

"Có kẻ nào bắt nạt ngươi sao?" Mạc Phàm cảm thấy Liễu Như không ổn, hắn cau mày hỏi.

Ánh mắt hắn quét qua, phát hiện ở sân có mấy tên nam tử lưu manh bị cột vào cột. Cơn tức giận của hắn lập tức bùng lên!

Ba tên lưu manh kia đều ngây người. Nếu không phải bị trói chặt toàn thân, bọn chúng ắt hẳn đã quỳ xuống van lạy nữ hiệp Liễu Như để cầu xin giải oan.

Bọn chúng làm gì có chuyện bắt nạt Liễu Như. Thực ra là Liễu Như đã chỉnh ba kẻ đó đến mức muốn la lên xin cô nãi nãi tha mạng.

"Không phải bọn chúng… Vào phòng rồi nói." Liễu Như đưa Mạc Phàm vào nhà. Trong phòng hiếm hoi có giường sưởi, rất ấm áp, vừa vặn hóa giải phần nào mệt nhọc trước đó của Mạc Phàm. Mưa lạnh không ngừng trút xuống, ngay cả một Hỏa Hệ pháp sư cũng không chịu đựng nổi.

"Ngươi sao trông có vẻ rất suy yếu vậy?" Mạc Phàm nói.

"Ừm, ta bị thương, tổn thất rất nhiều bản nguyên huyết dịch." Liễu Như gật đầu, nàng liền miêu tả lại tình huống mình bảo vệ các thôn dân ở Hoa Thôn, cùng với tình hình xuất hiện ở phương cốc.

Liễu Như biết Mạc Phàm sẽ đến tìm mình, vì lẽ đó dù Tử Sắc Cảnh Giới xuất hiện, nàng cũng không hề rời đi, mà ở ngay đây chờ hắn. Thực sự là nàng hiện tại có chút suy yếu, sức mạnh không bằng trước, không dám mạo hiểm đi ra ngoài tìm Mạc Phàm.

"Cứ tưởng tìm thấy ngươi thì ta sẽ an toàn hơn một chút…" Mạc Phàm cười khổ nói.

Lúc này, tâm tình của Mạc Phàm chẳng khác gì một kẻ trong dịp Quốc khánh bảy ngày, lặn lội ngàn dặm tìm đến người yêu ở đất khách, dự định sẽ chẳng tuân theo lễ giáo nào mà vui vầy bất kể ngày đêm. Nào ngờ, người yêu cũng phong trần mệt mỏi, vừa vặn lại gặp kinh nguyệt.

"Nhưng mà, có ngươi ở đây, ta liền có thể rất nhanh hồi phục!" Liễu Như thấy Mạc Phàm dáng vẻ đó, trong đôi mắt nàng lại lóe lên ánh sáng, rất có vài phần suy tính và hưng phấn của một nữ vương đã dụ được con mồi non tơ vào tròng!

Mạc Phàm còn chưa kịp phản ứng điều gì đang xảy ra, một luồng mùi hương say đắm lòng người liền xông vào mũi hắn. Tiếp theo, hắn cảm thấy một cái miệng lưỡi ấm áp, diễm lệ đặt trên cổ mình, sảng khoái đến mức cả người như bị điện giật.

Liễu Như quả thực không kịp đợi. Nàng hiện tại bản chất là Huyết tộc, không một Huyết tộc nào có thể cưỡng lại sự mê hoặc của máu tươi. Nàng đã cố gắng kiềm chế mình không uống máu của những nam nhân dơ bẩn kia, nhưng sau khi dưỡng nhạc màu đỏ của mình lại xuất hiện, nàng đã không thể nhẫn nại sự khát vọng đối với huyết dịch nữa.

"Ngươi chờ ta nằm… A!" Mạc Phàm còn chưa dứt lời, toàn thân hắn đã một trận tê dại.

Nếu là trước đây, có lẽ Mạc Phàm đã vô tri vô giác hiến máu trong lúc ngủ, và Liễu Như, vì mến mộ sự ôn nhu của hắn, cũng không nỡ đánh thức hắn. Nhưng lúc này thực sự là thời kỳ không bình thường. Huyết tề thứ này nhiều nhất chỉ có thể giúp Huyết tộc điều khiển trạng thái nhất thời, chứ còn lâu mới hiệu quả bằng máu tươi của người sống. Huống hồ, Liễu Như vẫn là Huyết tộc biến thành thông qua huyết dịch của Mạc Phàm, nên máu của hắn đối với nàng mà nói chính là bản nguyên huyết thống.

Nhớ lại lúc ban đầu thấy Liễu Như có chút tiều tụy, ấn tượng đầu tiên của Mạc Phàm về nàng chính là vẻ chung linh xinh đẹp tuyệt trần, khí chất như lan. Nhưng giờ phút này, nàng vì mất máu quá nhiều mà cực kỳ khát khao, lại lộ ra vẻ cuồng dã như báo gấm. Nàng đã đẩy Mạc Phàm vào tường, chính là một trận mãnh liệt cắn mút loạn xạ!

Huyết dịch tuy rằng đang trôi qua, nhưng nơi nào đó lại không giống như không sung huyết. Trước đây, Mạc Phàm đều thừa dịp Tâm Hạ không chú ý, như một con sói đói vồ mồi, đặt nàng trên ghế sa-lông hoặc trên giường mà "táng tận lương tâm hoạt động" một trận. Ai ngờ hôm nay hắn cũng bị đối xử như vậy. Dĩ nhiên... lại vẫn rất sảng khoái. Chẳng trách Tâm Hạ xưa nay không phản kháng, mà nàng có phản kháng cũng rất vô lực.

Nước mưa rơi trên mái ngói tạo ra tiếng vang lanh lảnh. Ngoài sân, thỉnh thoảng lại vang vọng tiếng gào đói của xác thối trong những con hẻm nhỏ. Đám mây tử vong giăng kín chân trời, áp lực thấp dần xuống, như thể muốn nghiền nát cả những tòa cao ốc trong thành phố… Nhưng điều đó cũng không làm trở ngại cặp nam nữ hương diễm đang sục sôi, dán chặt vào nhau cạnh bức tường trong căn phòng nhỏ ấm áp và dễ chịu kia.

Mạc Phàm ngước đầu, hắn cứ tưởng một trận mưa gió khác sắp kéo tới, định bỏ qua tai ương tận thế vừa xảy ra không lâu. Nhưng đột nhiên, tất cả đều dừng lại.

"Không còn nữa sao?"

Mạc Phàm với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cúi đầu, vẫn chưa hết thòm thèm nhìn Liễu Như.

"Nếu không thì sao?" Liễu Như cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi môi nàng vốn còn chút tái nhợt, giờ phút này đã đỏ bừng rực rỡ.

"À, vẫn thật nhanh." Mạc Phàm lộ vẻ lúng túng nói.

"Ngươi cũng rất mệt, ta nào dám hấp quá nhiều máu…" Liễu Như nói với vẻ mặt thành thật. "Hơn nữa, ngươi không phải đã dùng ngón tay làm ta mở miệng ra sao?"

Nói xong câu đó, Liễu Như ngẩng mắt chợt nhận ra hai tay Mạc Phàm đang giơ lên ở bên cạnh, duy trì trạng thái lơ lửng.

Bốn mắt giao nhau, hai gò má Liễu Như nhất thời đỏ như máu.

Mạc Phàm gượng cười, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ra ngoài. Hôm nay cái gì mà... Khí trời tốt, mưa rào xối xả, hàn khí bức người. Ngón tay ư? Vậy hắn cũng phải có ít nhất hai cái nhỏ bé chứ!

"Ngươi… ma năng của ngươi dường như đã cạn rồi. Ta… ta có thể giúp ngươi." Giọng Liễu Như nhỏ như tiếng muỗi kêu.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch