Đám hộ lý bệnh viện quay lại guồng làm việc, có thế nào cũng tìm ra nguồn gốc vấn đề rồi, thở cũng dễ hơn, tiếp theo đơn giản nhiều rồi.
Tần Xuyên lột găng tay, vội vàng chạy ra khỏi phòng cấp cứu.
- Anh Xuyên, anh Xuyên! Tình hình bố em thế nào rồi? – Khâu Húc vội bám lấy Tần Xuyên hỏi.
- Không sao rồi, đã cứu được, chờ phẫu thuật xong bác sĩ sẽ kiểm tra toàn diện, nhưng đúng là sẽ phải nằm viện nghỉ ngơi hai ba tháng đấy – Tần Xuyên nói.
Khâu Húc khóc òa lên:
- May mà có anh Xuyên, anh là ân nhân cứu mạng của nhà họ Khâu em, em xin quỳ xuống tạ ơn anh!
- Ái chà! – Tần Xuyên vội đỡ cậu nhóc lên, không cho quỳ xuống – Đầu óc bị chập rồi đấy à? Chúng ta quen biết lâu thế rồi, chú Khâu lại cưu mang anh cả một năm nay, quán net cũng như nhà, còn bày trò khách khí thế làm gì hả?
- Đúng đấy Tiểu Húc, em là con trai không thể động tí là khóc được! – Diệp Tiểu Nhu lau khóe mắt cười nói.
Lúc này Khâu Húc mới nhận ra mình quá kích động, gật gật đầu nói:
- Chờ bố em tỉnh lại em sẽ nói với bố ngay, anh Xuyên quả thật thánh rồi! Anh không chỉ biết chữa máy tính mà biết chữa cả tim người kia!
Diệp Tiểu Nhu cũng đã thấy kiến thức về y thuật của Tần Xuyên quả rất sâu rộng, cô đang nghĩ cách thuyết phục Chu Phương Ngữ để Tần Xuyên chữa bệnh cho bố.
Lúc này Tần Xuyên đi đến góc phòng cấp cứu, ngồi xuống bên cạnh cô bé hộ lý vừa khóc chạy ra ban nãy.
Cô bé hộ lý lau nước mắt, nhìn thấy Tần Xuyên sợ đến cứng người, lập tức tránh xa hai bước.
- Hì hì, xin lỗi em, tình huống ban nãy rất gấp, tôi không cố ý quát cô. Tôi mới biết em vừa ra trường, là tại tôi không biết, em đừng tức nữa nhé?
Cô bé hộ lý khẽ ngước nhìn, thấy Tần Xuyên đang mỉm cười hiền lành, đúng là khác hẳn với người vừa nãy.
- Không… không sao ạ.
- Tiểu thư hộ lý đúng là quá tốt bụng rồi, thế thì em đừng khóc nữa nhé? Tôi sợ nhất là làm con gái khóc, em khóc tôi cũng muốn khóc theo đây…
Cô bé nhìn bộ dạng ra dáng nhăn nhó âu sầu của Tần Xuyên, không nhịn được bật cười:
- Vâng…
Tần Xuyên giơ một tay lên, cô bé hộ sĩ ngạc nhiên nhưng rồi cũng giơ tay đập “chát” vào tay Tần Xuyên.
Mọi người trong phòng cấp cứu nhìn thấy từ đầu đến cuối, ai nấy đều mỉm cười.
Không ai nghĩ rằng cấp cứu xong Tần Xuyên sẽ chạy đến xin lỗi cô bé hộ lý, dù sao thì trong tình hình đó không ai có thể trách Tần Xuyên điều gì, đúng là cô bé chưa đủ kinh nghiệm.
Nhưng lời xin lỗi Tần Xuyên lại có thể xoa dịu cô bé, để cô yên tâm trở lại làm việc.
- Oa, rốt cuộc anh ta là ai nhỉ, chu đáo quá…
- Y thuật tốt, lại đẹp trai, là bạn trai tôi có phải tốt không… - Mấy cô hộ lý khác bắt đầu bàn tán ngưỡng mộ.
Thính lực của Tần Xuyên rất tốt, được khen thế này đương nhiên thích mê người, đứng lên quay ra nhìn mấy cô hộ lý chớp mắt, mấy cô gái đều thẹn thùng quay mặt đi.
Chu Phương Ngữ đang làm phẫu thuật cũng thấy cảm động, cô thấy cảnh Tần Xuyên chủ động xin lỗi cô bé hộ lý rất đẹp.
Nhưng nhìn thấy hắn ta đứng ngay đấy mà tán gái thì bực lên, tên vô lại này đi đến đâu là câu dẫn con gái nhà lành đến đấy, có thế nào mình cũng không được để chị nhảy vào chảo lửa, phải ngăn chặn ngay không cho hắn ta thân mật với chị!
Diệp Tiểu Nhu lại quen với tính này của Tần Xuyên, chu miệng lên kéo tay Tần Xuyên ra ngoài như muốn bảo với các cô gái khác là hoa thơm đã có chủ rồi.
- Anh Tần Xuyên đừng đùa nghịch ở đây nữa, chúng ta mau cùng Tiểu Húc đến đồn công an tìm cái xe gây chuyện kia đi! – Diệp Tiểu Nhu nhắc.
Nhắc đến cái xe gây chuyện, Khâu Húc lại tức điên người lên nói:
- Em vừa nhận được điện thoại nói biển số chiếc xe đó là giả, không có đăng ký nên bọn họ tạm thời chưa tìm thấy tên chết tiệt đó!
- Biển giả? Làm sao lại trùng hợp thế, lẽ nào camera theo dõi không tìm ra tung tích chiếc xe ấy hay sao?
- Em cũng thấy chuyện này không đúng, làm sao mà tìm không ra được, cục cảnh sát nói chờ một thời gian, họ đang tìm những đoạn ghi hình có liên quan – Khâu Húc nhăn mặt.
Tần Xuyên tưởng sẽ dễ dàng tìm ra lái xe, không ngờ lại gặp nhiều vấn đề thế này.
Hắn cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ quái, đây đâu phải vùng xa xôi hẻo lánh nào, chính là nội thành Đông Hoa đấy, làm sao lại không tìm thấy máy quay chứ?
- Các cậu chờ ở đây đã, tôi đi nghĩ cách – Tần Xuyên nói rồi bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Diệp Tiểu Nhu và Khâu Húc không biết hắn đi đâu nhưng cũng không hỏi.
Tần Xuyên muốn tìm một cái máy tính cấu hình ổn ổn để lên mạng, lựa chọn hàng đầu chính là máy tính trong văn phòng các chuyên gia gì gì đấy trong tòa nhà chính.
Do đang là buổi tối, đa số bác sĩ đã về nha, bác sĩ trực ban lại ngồi ở phòng trực, Tần Xuyên không tiện vào.
Bỗng Tần Xuyên nhìn thấy bên ngoài một phòng làm việc có dán bức ảnh một cô gái, rõ ràng đây là văn phòng của Chu Phương Ngữ rồi.
Đúng rồi, mượn máy tính của người quen sẽ tốt hơn, đỡ bị nghi ngờ đột nhập ăn cắp.
Tần Xuyên vặn tay nắm, thấy cửa không khóa liền đi vào luôn.
Văn phòng đầy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, hơi lẫn với mùi nước hoa nhè nhẹ, bài trí đơn giản, không khó để nhận ra bình thường Chu Phương Ngữ chỉ chú tâm làm việc.
Tần Xuyên ngồi vào ghế chính, bật máy tính lên, thấy cấu hình cũng ổn, đủ cho hắn dùng.
Tần Xuyên định dùng cách của hacker để hack kho dữ liệu hình ảnh của cục cảnh sát, tìm đoạn ghi lại lúc Khâu Minh bị đâm.
Hack cục an toàn thì khó nhưng hack một cục cảnh sát thì chẳng ăn nhằm gì với hắn, nhưng thông tin trong những đoạn video cần tự mình tìm, hơn nữa không có mốc thời gian cụ thể, hắn chỉ còn cách tính khoảng đại khái.
Một lúc sau Tần Xuyên tìm được đoạn ghi hình.
Khâu Minh đang đi qua đường, đèn đang đỏ nhưng có một chiếc Lamborghini đỏ chạy như điên lao đến.
Cũng may Khâu Minh kịp nhận ra, không thì cả người bị tông thẳng, lúc đó cũng chẳng cần cấp cứu làm gì nữa.
Tần Xuyên tìm được biển số xe, tiếp tục hack vào kho dữ liệu biển số, chỉ cần tra được biển số là có thể tìm ra thông tin về chủ sở hữu chiếc xe này.
Tần Xuyên nheo mắt xem hết các thôn tin liên quan, đanh định tìm địa chỉ của chủ nhân chiếc xe thì có người đi vào phòng!
- Anh là ai?
Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, đeo kính gọng vàng nhìn Tần Xuyên vẻ cảnh giác.
Trên tay anh ta là một bó hoa hồng, rõ ràng là đến tìm Chu Phương Ngữ đây.
Cô nàng này được nhiều người ngưỡng mộ quá nhỉ, nhưng anh chàng này nhìn mặt đã biết là dương hư thiếu khí, tinh khí đã tiêu hao quá độ, tuyệt không phải hạng tử tế gì. Nếu Chu Phương Ngữ vừa ý hắn thì đúng là mắt mũi có vấn đề.
Tần Xuyên bỗng nảy ra một ý đùa dai.
- Khụ khụ, tôi ngồi chơi máy tính trong văn phòng của bạn gái, chờ cô ấy quay lại mát xa cho tôi, có vấn đề gì không?