Nhưng Tần Xuyên không ý thức được, hắn ăn mặc như vậy, lại với thân phận một người trông Net bình thường, nói ra những lời như vậy dọa người tới mức nào.
- Chẳng… chẳng lẽ anh cũng là bác sĩ?
Chu Phương Ngữ miễn cưỡng phục hồi tinh thần, hỏi.
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, bản thân chưa từng xem bệnh cho ai, càng không có giấy phép hành nghề, vì vậy lắc đầu.
- Vậy anh là sinh viện viện y học?
- Tôi không được đi học.
Tần Xuyên lắc đầu tiếc nuối, tuổi thơ hắn tuy rằng học đủ thứ kỳ quái, nhưng chưa từng đến trường một ngày.
- Tần tiên sinh, vậy sao anh biết đây là ung thư đường mật phần trong gan? Sao lại hiểu được CT?
Chu Phương Ngữ đột nhiên có chút hứng thú với người con trai thô lỗ này.
Nhưng đáp án của Tần Xuyên khiến cô muốn phun máu:
- Trước đây tôi ở trong núi từng học chút y thuật với một lão già, Trung Tây y đều có đọc qua, bệnh này tôi có học qua cách chữa trị.
Chu Phương Ngữ cảm thấy to đầu, thằng này do ông trời phái tới để chọc giận cô sao? Nói vậy có quỷ mới tin!
Gương mặt xinh đẹp của cô trở lên lạnh tanh:
- Anh không muốn nói cũng không sao, nhưng nếu Tần tiên sinh không phải bác sĩ chuyên nghiệp, vậy đừng quấy rối chúng tôi chữa trị. Tôi đã dám phẫu thuật thì sẽ nắm chắc.
- Bác sĩ Chu đã nhiểu lầm, tôi không muốn quấy nhiễu cô.
Tần Xuyên kiên nhẫn nói:
- Phẫu thuật loại ung thư này là loại khó khăn nhất trong số các loại phẫu thuật ung thư đường tiêu hóa.
Khu vực này động mạch giao nhau rất phức tạp, khi đưa dao đã yêu cầu rất cao với kinh nghiệm và kỹ năng của bác sĩ, huống chi tình hình bệnh nhân lại…
Chu Phương Ngữ trực tiếp cắt đứt lời Tần Xuyên, vẻ mặt tự tin nói:
- Vừa rồi tôi không nói, là không muốn khoe khoang. Nhưng nếu Tần tiên sinh đã hoài nghi, vậy tôi có thể nói cho anh biết, tôi là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học Johns Hopkins của Mỹ!
Ban giám đốc bệnh viện đã mời tôi tới đây làm bác sĩ cấp chuyên gia, tôi không phải bác sĩ mới vào nghề.
Lần phẫu thuật này có độ khó tương đối cao, tôi là một trong những bác sĩ thích hợp nhất đểmổ chính. Về phía bệnh viện cũng hi vọng tôi tiếp nhận bệnh nhân này, về phần kỹ thuật của tôi, xin anh cứ an tâm.
Chu Phương Ngữ với tư cách xuất thân con nhà truyền thống y học, lại được coi là mỹ nữ bác sĩ khoa ngoại thiên tài, đây là lần đầu tiên có người dám xem thường cô!
- Tôi không hề hoài nghi trình độ của bác sĩ Chu, chỉ suy nghĩ biện pháp xử lý tốt.
Tần Xuyên cười thương lượng.
- Tần tiên sinh, xin không không nên sỉ nhục công việc của bác sĩ như tôi, đây không phải chuyện đùa!
Chu Phương Ngữ đã tức giận thật, một người không có giấy phép hành nghề, ngay cả học viện y cũng chưa từng đi qua, lại liên tục đòi phát biểu ý kiến về cách thức phẫu thuật, đúng là vô nghĩa!
Khuôn mặt cô phủ một lớp sương, lấy lại tư liệu trong tay Tần Xuyên, quay người rời khỏi, chỉ lưu lại một làn gió thơm.
Tần Xuyên không khỏi thở dài, cô nàng Chu Phương Ngữ này tâm địa rất tốt, chỉ là tính tình mạnh mẽ một chút.
- Nếu công lực của mình có thể mau chóng khôi phục thì tốt rồi.
Ánh mắt Tần Xuyên hiện vẻ sầu muộn, thì thào nói.
Một năm trước, bản thân hắn mất đi công lực khổ tu từ nhỏ, người ngoài đều cho rằng đời này hắn không thể tu luyện nữa, trở thành phế nhân.
Thậm chí thiếu chút nữa Tần Xuyên cũng cho rằng đời này mình không thể tìm lại những thứ mình mất đi!
Không ngờ tới chính là, hơn một năm nay dựa vào luyện công lúc ban đêm, ngày ngày tích lũy, không hiểu sao công lực nhanh chóng phục hồi, đốt lên hi vọng trong lòng hắn.
Nhưng tuy vậy, công lực hiện giờ cũng không đủ để trị liệu bệnh ung thư của Diệp Đông Cường.
Hơn nữa cũng thiếu một số loại thuốc quý giá mấu chốt. Nói cách khác, một mình hắn có thể chữa trị tốt cho vị trưởng bối đáng kính này.
Đang khi hắn buồn rầu, điện thoại đột nhiên vang lên.
Tần Xuyên cầm lên xem, là số lạ, không nghĩ nhiều, trực tiếp nghe.
- Alo, tôi là đẹp trai, tìm ai vậy?
- …
Đầu dây bên kia dường như không biết trả lời như nào, đợi thêm một chút, bên trong truyền ra một giọng nữ lạnh nhạt dị thường, mát lạnh như nước suối trong núi vậy.
- Tôi là Liễu Hàn Yên, tôi tìm Tần Xuyên!
Liễu Hàn Yên?
Tần Xuyên nhíu mày, cảm thấy như đã gặp cái tên này ở đâu. Đợi sau khi nghĩ ra là ai, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Thật xin lỗi, cô gọi nhầm rồi!
Tần Xuyên trả lời rất khách khí, nhưng lại vô cảm, giống như máy móc vậy.
Cũng mặc kệ cô gái Liễu Hàn Yên này muốn nói gì nữa, Tần Xuyên trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Xuyên đứng trong hành lang bệnh viện, bởi vì trong lòng không bình tĩnh, cả người có chút run run, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Mặt hắn âm tình bất định, rất nhiều điều chôn sâu trong óc lại hiện lên, khiến cho trong mắt Tần Xuyên thậm chí xuất hiện tơ máu.
- Anh Tần Xuyên, anh sao vậy? Điện thoại của ai vậy?
Lúc này Diệp Tiểu Nhu đi từ phía sau đến, phát hiện Tần Xuyên có chút gì đó rất lạ.
Tần Xuyên hít một hơi sâu, quay người lại lộ ra vẻ mặt tươi cười:
- Không có gì, gọi nhầm thôi. Chúng ta đi nào.
Cô bé cũng không nghĩ nhiều:
- Vâng, anh Tần Xuyên, em muốn tới ngân hàng gửi tiền.
Ba vạn này là ngọn cỏ cứu mạng cho cha, cô bé không nỡ tiêu một đồng.
- Như vậy cũng tốt, anh đưa em đi.
Tần Xuyên thấy cô bé cầm ba vạn tiền mặt, lo lắng đi theo.
Diệp Tiểu Nhu cũng hiểu như vậy sẽ an toàn hơn chút, dù sao cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Đi vào ngân hàng Thương Nghiệp ở gần đó, sau khi lấy số thì hai người xếp hàng đợi ở đại sảnh.
Đột nhiên một người đàn bà trang điểm đậm, cầm túi xách hàng hiệu, lắc một đi vào đại sảnh, còn ra vẻ quý phái gỡ kính xuống, đó chính là Triệu Ngọc Lan.
Triệu Ngọc Lan hình như muốn làm nghiệp vụ gì đó, vừa nhận số xong, muốn tới chỗ chờ thì gặp được hai người.
- Ơ, thực là đúng dịp, sao ở đây cũng có thể gặp được. Con gái bảo bối của mẹ, nói với con bao nhiêu lần rồi, chớ đi lại quá gần với tiểu tử nghèo này.
Diệp Tiểu Nhu vô ý thức nắm chặt túi xách của mình, sau đó quay đầu không để ý tới bà ta.
Nhưng một chi tiết nhỏ như vậy vẫn bị Triệu Ngọc Lan nhìn ra, bà ta có chút nghi hoặc, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Tiểu Nhu.
Ánh mắt Triệu Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào túi xách của Diệp Tiểu Nhu:
- Con gái, con đến ngân hàng làm gì vậy? Là gửi tiết kiệm hay là rút tiền?
- Không cần bà quan tâm!
Diệp Tiểu Nhu vô cùng khẩn trương, định đứng dậy.
Nhưng đúng lúc đứng dậy, Triệu Ngọc Lan khẽ vươn tay, từ phía dưới tóm được túi xách của Diệp Tiểu Nhu.
- Bà… trả túi lại cho tôi!
Diệp Tiểu Nhu vội vã quay người lại cướp lại túi.
Triệu Ngọc Lan quay lưng đi, tay cầm một chiếc túi giấy bên trong. Khi chứng kiến ba vạn tiền mặt, hai mắt bà ta tỏa sáng, vui mừng vô cùng.
- Con nha đầu thối này! Quả nhiên là còn cất giấu không ít tiền! Lại nói con làm công ở tiệm Internet kia, tên Khâu Minh sao lại không biết xấu hổ mà cho con chút tiền lương như vậy, còn giả nghèo trước mặt mẹ nữa!
- Bà quá đáng lắm! Đây là tiền lương của cha! Mau trả cho tôi!
Diệp Tiểu Nhu tức giận tới sắc mặt trắng bệch, giọng nói nức nở.
Tần Xuyên rốt cục không nhịn được, từ trên ghế ngồi bật dậy, tốc độ nhanh như chớp đoạt lại túi tiền từ trong tay Triệu Ngọc Lan!
Triệu Ngọc Lan trừng lớn mắt, hung hăng ném chiếc túi xách xuống đất:
- Tiểu tử nghèo! Mày còn dám cướp tiền của bà?!
Tần Xuyên trả tiền lại cho Diệp Tiểu Nhu, sắc mặt âm trầm nói:
- Đây là tiền trị bệnh cho chú Đông Cường, trước đây bà lấy tiền từ chỗ tiểu Nhu, tiểu Nhu mềm lòng, tôi có thể mặc kệ. Nhưng lần này tôi tuyệt đối không cho phép bà lấy tiền đi!
Bồ Tát cũng có ba phần giận, huống chi Tần Xuyên tuyệt đối không hề sợ người đàn bà chanh chua này.
- Trị bệnh cho Diệp Đông Cường? Lão ta làm trên công trường, cường tráng như trâu, có thể có bệnh gì được? Đừng lừa tôi!
Triệu Ngọc Lan hừ lạnh.
- Thực sự! Cha đi kiểm tra phát hiện mắc ung thư gan giai đoạn cuối, cần làm phẫu thuật. Nếu bà còn chút lương tâm thì đừng tới làm phiền tôi!
Diệp Tiểu Nhu nắm chặt túi tiền, vẻ mặt tiều tụy.
Triệu Ngọc Lan cũng có chút sợ hãi, nhưng một chút sau lập tức hai mắt đảo một vòng, lộ ra nụ cười gian xảo.
- Ung thư gan giai đoạn cuối, vậy cũng không trị hết mà. Đây là ý trời! Hơn nữa chút tiền đấy cũng không đủ làm phẫu thuật.
Số tiền này dùng cho người sắp chết chính là lãng phí, không bằng cứ dùng cho người sống. Con gái bảo bối, con nói đi?
Nghe những lời này, Diệp Tiểu Nhu như bị sét đánh, gương mặt trắng bệch, hồi lâu không nói lên lời.
- Triệu Ngọc Lan!
Cô bé gọi thẳng tên của bà ta, lộ ra vẻ căm thù tới tận xương tủy:
- Bà không phải là người!
Một tiếng mắng này của Diệp Tiểu Nhu sắc bén phi thường, khiến cho mọi người đứng trong đại sảnh ngân hàng đều nhìn qua, có không ít người vây tới xem.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, mất mặt trước mọi người, lập tức nổi giận nói:
- Nha đầu thối! Ta là mẹ con! Có đứa con nào mắng mẹ như vậy sao?!
Vừa nói như vậy, những người xung quanh phát hiện ra hai người quả thực có phần giống nhau, càng hiếu kỳ chuyện gì xảy ra.
Diệp Tiểu Nhu mặc kệ người ngoài chỉ chỏ, nhặt túi xách từ đất lên, cất tiền vào.
Đồng thời cảm thấy may mắn vì Tần Xuyên đi theo, bằng không thì số tiền này bị cướp rồi.
- Anh Tần Xuyên, hôm nay chúng ta không gửi tiền nữa, em không muốn nhìn thấy bà ta!
Đây là lần đầu tiên Tần Xuyên thấy Diệp Tiểu Nhu ngoan ngoãn dịu dàng lộ ra vẻ tức giận lạnh như băng như vậy, đương nhiên không có ý kiến:
- Được, chúng ta đi.
Trong mắt Triệu Ngọc Lan hiện lên tia sáng lạnh, dường như nghĩ tới điều gì đó, xông tới cửa chặn lại, hô lớn:
- Đứng lại, nha đầu chết tiệt kia, cầm tiền chữa bệnh cho ba mày, bỏ trốn với đàn ông, mày còn có lương tâm hay không hả?!