Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 140: Đêm tân hôn

Chương 140: Đêm tân hôn



- Bà xã, em biết làm làm cơm à?

Liễu Hàn Yên liếc nhìn hắn:

- Không thể sao?

- Đâu có, anh chỉ vậy thôi.

Vẻ mặt Tần Xuyên đầy kỳ vọng:

- Anh nghĩ thường ngày em không cần làm cơm, cho nên cũng không biết làm.

Liễu Hàn Yên chợt nói:

- Tôi chưa từng làm, nhưng Thiển Thiển muốn ăn cơm, tôi không muốn gọi người phục vụ.

Thiếu chút nữa Tần Xuyên ngã lộn đầu xuống đất, cười khổ:

- Hay là để anh làm cho, bà xã nghỉ ngơi đi, ngồi xem ti vi, muốn ăn món gì, anh làm cho hai em.

- Anh là đàn ông, không thể vào bếp.

Liễu Hàn Yên nói rất nghiêm túc.

- Ài, bây giờ đâu phải thời xưa đâu, cũng không phải ở trong gia tộc, mấy quy củ này lạc hậu rồi.

Tần Xuyên xua tay, vẻ xem thường.

Liễu Hàn Yên nhíu mày, vẫn lắc đầu:

- Không được, tôi và anh đã kết hôn rồi, để tôi nấu, bằng không việc này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nói tôi không có giáo dưỡng, không biết quy củ.

- Thế kỷ hai mươi mốt rồi, ở đây chỉ có ba người chúng ta, không ai nói ra, làm sao truyền ra ngoài được?

Tần Xuyên không đầu hàng.

Liễu Hàn Yên vẫn cảm thấy chuyện đó không nên:

- Sao anh biết tôi chưa từng nấu ăn, thì sẽ nấu không ngon? Chẳng lẽ chơi game tôi thua anh, rồi làm cơm tôi cũng thua anh sao?

Lần trước Liễu Hàn Yên thấy Tần Xuyên làm bữa sáng cho Đường Vi, cho nên cô biết, Tần Xuyên biết làm cơm.

Tần Xuyên thấy Liễu Hàn Yên nói như vậy, cũng không tiện giành với cô:

- Vậy bà xã đi nấu trước đi, có cần giúp gì thì gọi anh.

Liễu Hàn Yên cũng không có ý định nhờ người làm phụ, cô lấy một cây cải bắp, ném lên thớt gỗ, rồi rút ra một con dao phay.

Cô giơ tay chặt xuống, liên tục mấy nhát, tuy rất nhanh nhẹn, nhưng bắp cải gần lăn khỏi mặt bếp rồi.

Thấy vậy, Liễu Hàn Yên vội khom lưng chụp bắp cải lại, ném lên thớt, tiếp tục xắt thật nhanh.

Nhưng cô xắt tới đâu, rau văng tung tóe tới đó, miếng thì lớn, miếng thì nhỏ, hơn nữa bắp cải lại muốn rớt.

Cũng may cô là người có võ công, tốc độ phản ứng rất nhanh, không để bắp cải rớt xuống đất.

Tần Xuyên dở khóc dở cười:

- Bà xã, xắt rau không ai xắt như vậy, em phải một tay vịn, một tay xắt…Hơn nữa, em phải nhẹ tay một chút, xắt rau cứ đâu phải chém người, rau văng hết cả, mình ăn cái gì?

Liễu Hàn Yên cũng nhìn thấy, khắp nơi xung quanh thớt đều là mảnh rau cải, cô buồn bực nghĩ, xắt rau cũng vất vả thật, thì ra phải sử dụng cả hai tay!

- À, do tôi…tôi muốn cho anh xem…đao pháp của tôi, cho nên chưa chuyên tâm xắt rau thôi!

Liễu Hàn Yên nghiêng đầu tránh cho Tần Xuyên nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ lên của mình.

Tần Xuyên cố nén cười, dù biết lúc này nhìn vẻ mặt của cô sẽ rất thú vị, nhưng vờ như không biết.

Hắn đi tới sau lưng Liễu Hàn Yên, đột nhiên một tay đỡ tay phải của cô, tay kia đỡ tay còn lại.

Hai người đứng một trước một sau, hơi có vẻ ám muội, nhưng Tần Xuyên rất để ý giữ khoảng cách.

- Anh muốn làm cái gì vậy?

Liễu Hàn Yên rơi vào tình thế không tự nhiên, thình lình nhận thấy hầu như Tần Xuyên đã ôm hờ mình rồi.

- Đừng khẩn trương, để anh hướng dẫn cho em cách xắt, lần đầu tiên ai cũng cần được hướng dẫn mà.

Đầu Tần Xuyên hầu như tì vào vai Liễu Hàn Yên, kề sát một bên mặt của cô, hắn nghe thoang thoảng mùi hương trên người cô.

Liễu Hàn Yên cũng không không ngượng ngùng, mặt cũng không đỏ lên, có vẻ cũng không khẩn trương, mặc dù đây lần đầu tiên tiếp xúc với một đàn ông.

- Nào, tay vịn ở chỗ này, cầm dao như thế này, chú ý khoảng cách, cũng đừng cố sức…Anh biết đao pháp của em tốt, nhưng xắt rau và chém người là hai điều hoàn toàn khác biệt…

- Đao pháp của anh như thế nào, hay là anh cho tôi xem thử một chút đi.

Tần Xuyên thầm nghĩ, làm đồ ăn cũng không phải luyện đao:

- Quên đi, không cần phải bêu xấu, dù sao cũng không lợi hại bằng bà xã…

- Hừ…

Liễu Hàn Yên cũng không nghĩ là đao pháp của mình thua kém hắn.

Tần Xuyên vừa trấn an cô, vừa kiên nhẫn hướng dẫn, hắn cố gắng không nghĩ tới chuyện đụng chạm nam nữ, tuy nhiên thoạt nhìn, gáy cô hết sức mịn màng, da thịt trắng nõn, xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện, rất hấp dẫn.

Sau khi nắm được bí quyết, Liễu Hàn Yên dễ dàng xắt xong rau, ngắm nhìn rau cải được xếp đặt gọn gàng trên thớt, cô hài lòng gật đầu.

Nhưng hai tay hắn vẫn đỡ tay cô, cô có thể nghe được hơi thở của hắn ở phía sau, không hiểu sao, trong lòng cô cảm thấy có gì đó hơi khác lạ.

Cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện trước đây, cô cũng không diễn tả được đó là gì, mặc dù cô không gạt bỏ nó đi, nhưng cũng chưa thể nó là tận hưởng nó.

- Tần Xuyên…

Liễu Hàn Yên quay đầu lại, định nói với hắn, có thể thả tay cô ra được rồi.

Đầu Tần Xuyên vốn vẫn ở sát ngay sau vai cô, trong khoảnh khắc khi cô quay đầu lại, hắn cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Động tác của hai người được thực hiện cùng lúc, khiến môi hai người cọ vào nhau, mặc dù không chính xác lắm, nhưng thật sự là có đụng vào!

Phòng bếp lập tức trở nên yên lặng như tờ, hai người nhìn nhau, gần đến mức có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt người kia, hơi thở cũng đối nhau.

Liễu Hàn Yên mở đôi mắt như mặt nước hồ thu, trong đầu có cảm giác thiếu dưỡng khí, trong nhất thời không kịp hiểu ra đây là tình huống gì.

Ban đầu, Tần Xuyên vừa bất ngờ vừa lo lắng, sợ Liễu Hàn Yên nổi giận, nhưng lại phát hiện, môi cô thật mềm, mát lạnh, hôn vào rất dễ chịu.

Lúc này, hời gian và không gian như ngưng tụ lại, thậm chí hai người có thể nghe được nhịp đập trái tim của người kia.

- Aaaaaa…! Chị! Chị trở thành cởi mở như vậy từ hồi nào?

Sau khi tắm rửa, Liễu Tiên Tiên mặc váy ngủ chạy vào phòng khách, đột nhiên nhìn thấy tư thế của hai người, liền kêu lên kinh ngạc.

Trong mắt của Liễu Tiên Tiên, tư thế này thật sự rất mập mờ, chàng ôm nàng, hai người quay đầu hôn môi, lại còn nhìn nhau tha thiết.

Cô vội đưa tay che mắt, nhưng lại hơi mở ngón tay ra, nhìn qua khe hở, tò mò nhìn chị và anh rể hôn môi.

Bấy giờ Liễu Hàn Yên mới nhận ra, hai người đang làm cái gì, vội vùng thoát khỏi ngực Tần Xuyên.

Tần Xuyên cũng lộ vẻ xấu hổ, chuyện này hắn không cố ý, thật sự là hắn chỉ muốn hướng dẫn cô thái rau, nào ngờ lại hóa thành cái dạng này.

- Bà xã…em nghe anh giải thích…

- Không cần nói gì hết.

Liễu Hàn Yên hít một hơi thật sâu, màu đỏ trên khuôn mặt thoáng chốc đã biến mất:

- Chỉ là một sự trùng hợp.

- Đúng vậy, thật sự là trùng hợp.

Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cô nàng này cũng hiểu chuyện lắm…

Liễu Hàn Yên lại nghiêm mặt nói:

- Huống chi chúng ta là vợ chồng, chuyện này không cần phải giải thích.

Tần Xuyên nghe vậy, trong đầu liền có ý nghĩ không trong sáng, hắn chợt nhớ, lần đầu tiên gặp mặt trong tiệm trà, Liễu Hàn Yên nói muốn kết hôn, sinh con cho hắn…

Chẳng lẽ…Liễu Hàn Yên đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cho nên cô không quan tâm đối với việc hôn môi, hay…làm gì khác?

Tần Xuyên nuốt nước bọt, đêm này, là đêm tân hôn của hai người…Chẳng lẽ…

Càng nghĩ, Tần Xuyên càng hồi hộp, khóe miệng hiện ra một nụ cười gian gian.

- Anh rể sắc lang! Hôn môi rồi thích thú đến mức như vậy!

Liễu Tiên Tiên khinh bỉ.

Tần Xuyên không so đo với trẻ con, hắn chỉ hận không thể ném Liễu Tiên Tiên ra ngoài cửa, để nơi này thành thế giới riêng cho hai người!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch