Đợi đến buổi tối, khi tu luyện xong nội công, tắm xong đi ngủ, Tần Xuyên nhận được điện thoại của Ôn Văn Viễn, nhắc nhở hắn cuối tuần này là hội đấu giá rồi, hỏi có cần đón hắn cùng đi bán đấu giá không.
Bây giờ Tần Xuyên đã có xe của mình, đương nhiên tỏ ý không cần bọn họ đón.
Nói chuyện điện thoại xong, Tần Xuyên hỏi Liễu Hàn Yên đang ở trên giường đọc sách, con ngươi đảo một vòng, cười nói:
- Vợ à, cuối tuần anh phải đi tham gia một buổi đấu giá, hay là em cùng anh đi nhé? Nhìn trúng thứ gì thì chồng đây sẽ mua cho em!
Dù sao thì đến cuối cùng chắc chắn là nhà họ Ôn trả tiền, Tần Xuyên khỏi cần lo chuyện tiền nong. Đằng Long hội dựa vào thế lực trên đường, những năm qua kiếm không ít tiền đen, đúng lúc để họ bỏ ra chút máu.
- Em không có hứng thú.
Liễu Hàn Yên lãnh đạm đáp lại một câu, cô cũng không cố ý đối xử lạnh nhạt với người đàn ông này mà thật sự là không có hứng thú.
- Sao lại không có hứng thú chứ? Chẳng phải con gái bọn em đều thích mua sắm sao?
- Em là quân nhân, không phải con gái.
- Hả…
Tần Xuyên bất lực, người phụ nữ khác mua chút vàng bạc châu báu gì đó kiểu gì cũng vui hơn, vợ mình muốn mua quà cho mà còn không biết mua gì được.
Chẳng lẽ mua dao quân đội cho cô ấy? Như vậy thì cũng hiếm thấy quá đi.
Hắn yên lặng nằm trên giường, cũng không đắp chăn, cứ nằm nghiêng như vậy, một tay chống đầu, lặng lẽ nhìn vợ từ bên cạnh.
Nhìn từ góc độ này, khuôn mặt 360 độ không có góc chết của Liễn Hàn Yên lại có vẻ phong tình khác, u lan chập chờn như gió bên vách núi, tươi mát mà thoát tục.
Liễu Hàn Yên không giống các cô gái khác, thích chơi điện thoại, máy tính bảng…, ngoài gọi điện ra, cô không hề động đến điện thoại.
Đọc sác cũng chỉ lấy sách thực thể, cũng chẳng phải tạp chí thời thượng hoặc tiểu thuyết ngôn tình gì, mà là một quyển truyện ký của chiế lược gia Phương Tây cổ đại Hannibal.
Tần Xuyên nhìn tận 20 phút, Liễu Hàn Yên mới yên lặng quay đầu lại.
Bốn mắt giao nhau.
- Anh nhìn gì thế?
- Nhìn em chứ sao.
Đôi lông mày Liễu Hàn Yên khẽ nhíu lại, sau đó yên lặng đặt sách sang một bên, lấy con rối Tiểu Hùng mất tay ở trong tủ đầu giường ra, ôm vào lòng, sau đó tắt đèn đầu giường.
- Vợ ơi, rốt cục con rối Tiểu Hùng của em là ai cho em thé?
Tần Xuyên tắt đèn hỏi.
Liễu Hàn Yên cũng không trả lời, giống như định đi ngủ.
Tần Xuyên cũng không hỏi thêm, chắc người phụ nữ này không muốn để ý đến hắn nên hắn cũng ngáp một cái, yên lặng nằm xuống.
Hôm nay hắn cũng mệt lắm rồi, sớm nên nghỉ ngơi rồi.
Nhưng khi Tần Xuyên đang định chợp mắt thì hình như Liễu Hàn Yên nỉ non nói một câu:
- Người phụ nữ họ Lục đó, nếu anh muốn có gì với cô ta thì em cũng mặc kệ nhưng đừng để tin đồn hủy hoại thanh danh gia tộc.
Tần Xuyên khẽ giật mình, lập tức cười cười trong bóng tối, xem ra ngoài mặt Liễu Hàn Yên tỏ vẻ không sao cả nhưng trong lòng vẫn so đo một số chuyện.
Chỉ có điều kết luận cuối cùng mà người phụ nữ này đưa ra lại là đừng để gia tộc hổ thẹn là được, chuyện khác cô không quan tâm.
Tần Xuyên không thể không cảm khái, lấy người vợ như thế này không biết nên vui hay nên buồn đây.
Ngày hôm sau là ngày Tần Xuyên chính thức đi học.
Khi hắn vào phòng học, cô gái ngoan ngoãn Tần Cầm đã ngồi ở đó rồi, thấy hắn, cô khẽ cười nói
- Anh Tần Xuyên, buổi sáng tốt lành.
Lăng Lạc Tuyết lại có vẻ chưa ngủ đã, nằm bò trên bàn, chép cái miệng nhỏ nhắn, tóc cũng lộn xộn, một người đẹp dịu dàng như vậy lại biến thành quỷ luộm thuộm.
Mãi cho đến khi vào lớp, Lục Tịch Nhan đến rồi, Lăng Lạc Tuyết cũng chưa dậy, nhưng cô cũng chỉ đến học cùng, không có ý học hành nghiêm túc.
Dường như Lục Tịch Nhan không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua, dạy xong liền đi, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn Tần Xuyên cái nào.
Mặc dù sau đó vẫn có giáo sư khác giảng bài nhưng Tần Xuyên không định nghe, hắn đi thẳng ra khỏi phòng, tìm hướng đến văn phòng Lục Tịch Nhan.
Hắn cảm thấy mặc kệ phụ nữ có chấp nhận hay không, hắn đều phải chính thức xin lỗi thẳng mặt, chuyện hôm qua đùa hơi quá trớn.
Nhưng vừa đến văn phòng của Lục Tịch Nhan thì hắn liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát lạnh của phụ nữ…
- Đi ra ngoài!
Tiếp đó là tiếng của một người đàn ông:
- Tiểu Nhan, em nghe anh nói, thủ tục ly hôn gì đó anh làm xong hết rồi mà, bây giờ anh độc thân rồi. Vì em, anh chia đi cả một nửa tài sản rồi, em còn chưa hiểu tấm lòng của anh sao?
- Giáo sư Trần, anh và vợ anh ly hôn là chuyện của anh, tôi chưa bao giờ định chấp nhận anh. Chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò, xin anh đừng bám lấy tôi, khiến người khác hiểu lầm nữa!
Giọng nói của Lục Tích Nhan như là sắp khóc.
- Em, sao em có thể nói như vậy? Sao có thể là anh bám lấy em chứ? Chẳng lẽ giữa chúng ta còn phải nói rõ những chuyện này sao? Nếu không phải anh yêu em thì tại sao lại mất bao công sức tiến cử em làm Phó giáo sư? Sao em có thể không biết tâm ý của anh chứ?
- Tôi cảm kích anh đã dạy bảo bao năm, nhưng luận văn của tôi không do anh xét duyệt, tôi được làm Phó giáo sư là do tự mình nỗ lực được. Nếu chỉ vì anh đồng ý thì tôi cũng không thể lên làm Phó giáo sư.
Giáo sư Trần, tôi hy vọng anh đừng nói như vậy nữa. Bản thân tôi có thể làm Phó giáo sư hay không, trong lòng tôi rất rõ. Anh đã giúp đỡ tôi không ít, nhưng chân tướng sự thật anh tôi đều rõ ràng.
Giọng nói của Lục Tịch Nhan cũng lạnh đi.
Trần Niên có chút ảo não:
- Không ngờ em lại đối xử với anh như vậy? Vì em, anh mặc kệ lời bàn tán của người khác, nâng em lên vị trí Phó giáo sư, còn cố gắng giữ em lại trường dạy học, lương tâm của em bị chó ăn rồi à!
- Nếu ngay từ đầu anh đã muốn lấy những ân tình này để làm thứ thu mua tôi thì tôi sẽ không chấp nhận, hơn nữa tôi cũng chưa từng chủ động xin anh cái gì, chẳng phải vậy sao?
- Câm miệng! Tôi… Bây giờ tôi cũng đã ly hôn rồi! Tôi muốn cô!
- Ối! Giáo sư Trần… anh… anh đừng lại đây!
Bây giờ là nghỉ hè, trong ngoài văn phòng đều không có người, thính lực của Tần Xuyên lại tốt nên nghe rất rõ ràng.
Quả nhiên là tên giáo sư Trần Niên kia, xem ta tên này tự cho là giúp được Lục Tích Nhan nên muốn Lục Tịch Nhan “có ơn tất báo”.