Bạn sẽ ủng hộ 10 điểm để đọc tiếp chương này. Xem Không những ông ta, mà ngay cả người phụ trách đấu giá cũng buồn bực nhìn về phía Tôn Vĩ, thầm nghĩ vì sao Tôn gia còn chưa ra giá, đây không phải là vật quý mà nhà họ muốn tranh đoạt hay sao?
Kết quả là, trong lúc nhất thời, người phụ trách đấu giá cũng quên hô “một triệu lần thứ nhất, một triệu lần thứ hai”…theo như quy định, mà đứng ngẩn ra.
Lưu Gia Vinh sốt ruột đến mức trán toát mồ hôi, vội huých Tôn Vĩ:
- Tôn thiếu, cậu nói đi! Chúng ta phải giành được miếng hà thủ ô này, nếu không thì sẽ không có thuốc cho Cục trưởng Trần!
Tôn Vĩ hít sâu một hơi, cúi đầu nói:
- Chú Lưu…Thuốc đó…chú dùng hà thủ ô thông thường loại thượng hạng đi, dù sao Cục trưởng Trần uống vào cũng không phân biệt được đâu!
- Tôn thiếu! Sao đột nhiên ngài lại nói như vậy?
- Tôi làm sao ấy à? Cục trưởng Trần sẽ không biết đâu, chú cứ kê đơn cho ông ta có vị hà thủ ô là xong.
Tôn Vĩ bực mình, trong lòng bối rối, nhưng không dám nói ra.
- Cục trưởng Trần cũng theo dõi sát cuộc đấu giá lần này đấy! Ông ta muốn có thuốc kiện thận và làm tóc đen lại, không dùng hà thủ ô một trăm hai mươi năm mà thay bằng hà thủ ô khác, sẽ không có hiệu quả gì rõ rệt!
Lưu Gia Vinh vội vàng nói.
Nhưng Tôn Vĩ vẫn không chịu giơ bảng, làm như không nghe thấy.
Lưu Gia Vinh cho là Tôn Vĩ phát điên rồi, vội chụp lấy tấm bảng, giơ lên hô lớn:
- Hai triệu!
Tôn Vĩ thấy vậy, rất giận dữ, liền giật bảng lại, đứng lên nói:
- Không phải! Đây không phải là tôi ra giá! Không tính giá hai triệu!
- Hả?!
Người phụ trách đấu giá kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống này.
Nhiều người cảm thấy buồn cười, có người cười thành tiếng, không ngờ Tôn gia lại làm trò cười cho thiên hạ như thế này, một người ra giá, một người lại phủ nhận.
- Đồ con rùa! Lão già kia! Lão điên rồi sao? Tôi có cho phép lão ra giá không?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay trước mặt bao nhiêu người, mà Tôn Vĩ mắng Lưu Gia Vinh là “đồ con rùa, lão già kia?”
Lưu Gia Vinh không chỉ là Viện trưởng Viên nghiên cứu y dược, mà ở Tôn gia, địa vị của ông ta cũng không tầm thường, cũng là trưởng bối của Tôn Vĩ, ông ta chưa bao giờ bị sỉ nhục nặng nề như vậy.
Mặt tái nhợt, mắt đỏ ngầu, Lưu Gia vinh run rẩy chỉ vào mặt Tôn Vĩ:
- Mày…mày mắng ta cái gì? Tại sao dám nói ta như vậy?!
- Tôi mắng ông đấy! Ông muốn tranh mua miếng hà thủ ô này, thì tự mua lấy đi! Cút khỏi Tôn gia ngay!
Đừng nói Lưu Gia Vinh há hốc mồm, ngay cả hai cha con Ôn gia cũng trợn tròn mắt.
Ôn Văn Viễn và Ôn Thụy Dương nhìn nhau, nghĩ mãi cũng không ra, hai người phía Tôn gia làm cái trò gì, sao đột nhiên lại xảy ra “nội chiến” rồi?
Mọi người xì xào bàn tán, đều thắc mắc không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Gia Vinh tức giận đến nổi cả người run rẩy, mặt mày tái xanh:
- Tôn Vĩ…Mày…rốt cuộc hôm nay mày uống lộn thuốc hay đầu bị chạm mạch rồi?! Không mua được miếng hà thủ ô này, hậu quả mày sẽ phải gánh chịu!
- Mẹ kiếp! Gánh chịu thì gánh chịu! Ông muốn nhảy vào hầm lửa, cũng đừng kéo Tôn gia bọn tôi theo!
Lưu Gia Vinh chỉ vào hai cha con Ôn gia:
- Gan của mày bị chó ăn hết rồi à? Chẳng lẽ mày sợ Đằng Long hội?! Việc này mà để cho cha mày biết, không sợ bị chửi nát nước sao?
Tôn Vĩ hừ lạnh:
- Tôi rất kính trọng bác Ôn, cho nên muốn nhường miếng hà thủ ô này cho bác Ôn, có gì là không ổn?
Nghe y nói vậy, không ai tin nổi, kể cả hai cha con Ôn gia cũng cười nhạt liên tục.
Tần Xuyên ngồi vắt chân chữ ngũ, cười hì hì:
- Ý, cậu Tôn, chẳng phải cậu muốn tranh mua miếng hà thủ ô đó sao? Tranh thủ đi! Hai người ngồi cạnh tôi đã chuẩn bị sẵn năm mươi triệu để cùng ra giá với cậu đây này!
Tôn Vĩ giật mình, trước đó Tần Xuyên làm ngơ, y cũng đành phải vờ không nhận biết, nhưng hôm nay TTần Xuyên gọi thẳng mặt y, y cũng không thể tiếp tục im lặng được.
Sợ Tần Xuyên mang thù, Tôn Vĩ vội đổi nét mặt, thay bằng vẻ tươi cười nịnh nọt, xoay người lại cúi đầu nói:
- Tần thiếu, ngài nói đùa với tôi sao? Đó là thứ ngài muốn, làm sao tôi dám giành chứ? Nếu như ngài không chê, hay là để tôi đấu giá được, rồi sẽ tặng cho ngài?
Lập tức, cả hội trường ồ lên đầy kinh ngạc, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Rốt cuộc mọi người cũng hiểu ra.
Hóa ra người khiếnTôn Vĩ sợ hãi, không phải là hai cha con Ôn gia, mà là người thanh niên trông có vẻ bình thường kia.
Lưu Gia Vinh cũng hoang mang khó hiểu, chẳng lẽ nãy giờ Tôn Vĩ không ra giá, là vì e sợ địa vị của người thanh niên này, địa vị của hắn còn cao hơn so với hai cha con nhà họ Ôn và Cục trưởng Trần?
Hai cha con Ôn Văn Viễn nhìn Tần Xuyên bằng ánh mắt kinh ngạc và không thể tin được.
Họ chỉ biết, trước kia Tần Xuyên là một ông chủ tiệm nét, sau đó hắn đột nhiên kết hôn, rồi giàu lên.
Nhưng họ không sao nghĩ ra, Tần Xuyên lại là nhân vật khiến Tôn gia phải e sợ như vậy!
- Cậu mua tặng tôi thì vô vị lắm, phải cạnh tranh đấu giá một chút, vừa thú vị, vừa không làm cho người phụ trách đấu giá mất hứng chứ?
Tần Xuyên chỉ chỉ người phụ trách đấu giá đang mặt đỏ tới mang tai trên bục.
Nhưng Tôn Vĩ vẫn không dám ra giá, đắn đo một chút, rồi nhỏ giọng hỏi:
- Tần thiếu, theo ngài…tôi nên ra giá nhiều ít?
Tần Xuyên ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vừa rồi là một triệu, cậu chỉ cần thêm mười ngàn! Đừng ngại nhiều, dù sao cậu cũng là người có tiền, thêm mười ngàn là được!
- Hả?
Tôn Vĩ dở khóc dở mếu, người có tiền mà một lần ra giá chỉ tăng thêm có mười ngàn?
Đối với Tôn vĩ, mười ngàn chỉ là một món tiền đủ mua một cái bánh bao! Một lần ra giá mà tăng chỉ có chừng đó, thật sự là rất mất mặt!
Nói xong, mặt y đỏ bừng, từ trước đến giờ, y chưa từng rơi vào tình thế mất mặt đến như vậy.
Hiển nhiên, đây là Tần Xuyên cố ý làm nhục y, nhưng y đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng chỉ mong sao Tần Xuyên mãi mãi không biết việc y từng cùng Tứ Hải bang bỏ tiền thuê A Tu La…
Hai cha con Ôn gia cười ha hả, cảm thấy vô cùng hả giận, có ai ngờ được, Tôn gia mà họ e ngại nhất, thật ra chỉ là một con cọp giấy, không chịu nổi một đòn của Tần Xuyên?
- Tần tiên sinh, ngài thật đúng là thâm tàng bất lậu, hôm nay lão già này được tận mắt nhìn thấy thế nào là cao nhân rồi!
Ôn Thụy Dương càng khó che giấu được vẻ mặt vui mừng, xưa nay chưa từng mở mày mở mặt như thế này:
- Tần tiên sinh vừa xuất mã, là tình thế xoay chuyển ngay! Ha ha ha…
Người phụ trách coi như mở mang kiến thức, dở khóc dở cười hô lên:
- Một triệu lẻ mười ngàn lần thứ nhất…Một triệu lẻ mười ngàn lần thứ hai…
- Một triệu mốt!
Ôn Thụy Dương thuận miệng hô lên, cơ bản xem như đã đấu giá thắng rồi.
Vốn đã chuẩn bị mấy chục triệu để cạnh tranh với Tôn gia, nhưng thoáng một cái đã như giơ tay nhặt được vật báu, hai cha con Ôn gia có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhìn về phía Lưu Gia Vinh đang tránh ở phía sau, đầu không dám ngẩng lên, Tần Xuyên cười tà, hỏi:
- Này, ông lão, sao ông không hô giá? Chẳng phải ông đã biết rõ, đây là thuốc tốt sao?
- Đúng vậy, Lưu Gia Vinh không phải ông đã nói, đây là thứ lãnh đạo cần sao? Sao bây giờ lại từ bỏ rồi?
Ôn Văn Viễn cũng muốn đánh rắn thì phải đánh cho giập đầu.
Mặt Lưu Gia Vinh đỏ như gan heo, nhưng không dám đáp lại, ông ta hận không có cái lỗ nào mà chui xuống.
Ngay khi người phụ trách đấu giá định hô giá lần thứ ba, xác nhận mức giá cuối cùng cho món hàng, đột nhiên một giọng nữ êm tai vang lên.
- Tôi ra giá mười triệụ.
Lập tức toàn trường vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói.
Kể cả hai cha con Ôn gia cũng giật mình nhìn về phía đó, đó là một góc vốn không ai để ý tới.
Không biết từ lúc nào, đã có hai cô gái ngồi ở đó.
Một người mặc váy nữ trợ lý màu đen, tóc đỏ, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt màu xanh lá cây ngoại quốc quyến rũ động lòng người.
Cô gái còn lại mặc một chiếc váy phồng cổ điển thời Trung cổ, đội mũ sa điểm hoa, có vành rộng màu trắng, cầm một chiếc ví da kiểu cổ, trông như một mỹ nhân từ thời cổ tới, đặc biệt làm người khác chú ý.
Thấy mọi người đều quay sang nhìn mình, mỹ nữ trẻ tuổi kia thản nhiên mỉm cười, hướng về phía mọi người, khẽ nâng váy khom người chào.
- Bạch Dạ? Sao lại là cô gái này?
Hai cha con Ôn gia cau mày, hiển nhiên là cũng giống như những người khác có mặt ở đây, họ hoàn toàn không ngờ bỗng dưng lại có người đứng ra làm kỳ đà cản mũi như thế này.