- Thế sao được, tôi đã rời khỏi công hội rồi, hơn nữa bây giờ thực lực của tôi quá yếu, không thể nào làm mọi người phục được.
Tôi cảm thấy nên để Huyết Vũ làm thì hơn, cho dù công hội không thể huy hoàng được như năm đó nữa nhưng ít nhất cũng không bị người khác ức hiếp, tôi có thể giao Phượng Hoàng Công lại cho Huyết Vũ.
Huyết Vũ tự giễu mà cười cười, lột mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trải qua mưa nắng khoảng ba bốn mươi tuổi.
- Huyết Hoàng Công đều phải luyện khi còn trẻ mới có hiệu quả tốt nhất, hơn nữa cũng có yêu cầu rất cao với thiên phú. Năm đó hội trưởng không nhìn trúng tôi, đương nhiên có lý của người.
Hơn nữa tôi đã ở độ tuổi này rồi, có luyện thêm cũng chỉ lãng phí thời gian thôi. Huyết Phượng Hoàng, lúc đầu hội trưởng nhận cô làm đệ tử chính là muốn có một ngày giao công hội cho cô.
Nếu cô không muốn trở về công hội thì có lẽ “Bất Tử Điểu” chúng ta thật sự phải giải tán rồi.
- Đừng giải tán mà!
Tần Xuyên nghe xong chẳng vui tí nào.
- Các người giải tán làm gì? Tiểu Vi Vi không làm hội trưởng của các ngươi, ta có thể làm mà!
Tần Xuyên cười hì hì vỗ ngực một cái:
- Ta rất hợp ý với tên của công hội các người, thế nào, hay là sau này theo tôi nhé?
Huyết Vũ cùng Shirley một hồi kinh ngạc, lần đầu nhìn thấy “cao thủ” mặt dày như vậy.
Đường Vi thì tò mò nhìn Tần Xuyên, cô không ngờ người đàn ông này sẽ có hứng thú với công hội sát thủ.
- Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi không đủ tư cách à?
Tần Xuyên hỏi.
Huyết Vũ cùng Shirley vội lắc đầu:
- Các hạ, chúng tôi rất công nhận thực lực của anh nhưng hội trưởng của công hội chúng tôi đều phải biết Phượng Hoàng Công…
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, vừa kéo vai Đường Vi ở bên cạnh, tiến sát bên tai cô nói:
- Tiểu Vi Vi, vậy em làm hội trưởng đi, có anh chống lưng cho em, ai dám không phục anh trực tiếp giúp em làm thịt luôn. Dù sao thì làm quan hay gì đó, ngu gì mà không làm!
Đường Vi dở khóc dở cười, tên này còn tưởng hội trưởng của công hội sát thủ là làm trưởng thôn sao? Còn làm quan nữa…
Nhưng cô biết Tần Xuyên tuyệt đối không phải người tùy tiện, chắc chắn hắn có suy tính của mình.
Huyết Vũ cùng Shirley đều nghe được Tần Xuyên nói gì, hai người cùng gật gật đầu, cảm thấy đây là cách hay.
Nếu có cao thủ như Tần Xuyên tọa trấn Bất Tử Điểu thì một là có thể khiến các công hội dám khiêu chiến bọn họ sợ hãi, hai là cũng có thể giúp Đường Vi trấn trụ một số người phụ trách ở dưới không phục.
- Nếu các hạ không chê thì có thể làm khách khanh của công hội chúng tôi. Trước khi thực lực của Huyết Phượng Hoàng đạt Tiên Thiên, do anh tọa trấn, cũng không cần sợ sự cạnh tranh của các công hội khác nữa.
Huyết Vũ nói.
Đường Vi ánh mắt lóe lên một chút, thấy Tần Xuyên đang nháy mắt với cô, bảo cô nhanh đồng ý nên cô cũng không chối từ nữa.
- Thôi được rồi, nhưng tôi không thể ra nước ngoài ở, những chuyện thông thường vẫn để Huyết Vũ anh và Shirley chủ trì, thế được không?
Đường Vi vẫn phải chăm sóc cháu trai Đường Nghị và cô cũng không muốn ở quá xa Tần Xuyên.
Hai người bọn Huyết Vũ vẻ mặt vui mừng:
- Đương nhiên là được!
Hai người gần như cùng lúc cúi đầu hành lễ, bắt đầu đối đãi với Đường Vi như là hội trưởng.
- Hội trưởng có thể ở bất cứ đâu, chúng tôi về tuyên bố tin này, đến lúc đó người đến tổng bộ một chuyến, chính thức gặp mặt với tất cả người phụ trách, tuyên bố nhận chức là được.
Đường Vi nhẹ gật đầu, có chút không thích ứng với thái độ cung kính đột ngột của hai người.
Nhưng cô cũng biết có một phần kính sợ là bắt nguồn từ sự sự hãi Tần Xuyên. Dù sao thì thực lực của Tần Xuyên đã đủ để khiêu chiến với mấy sát thần top 3 thế giới rồi.
Tác phong của sát thủ thường không dây dưa dài dòng, thấy chuyện đã bàn xong, Huyết Vũ liền đưa Shirley bị thương nhanh chóng rời đi.
Về phần thi thể của Hồng Nguyệt, bọn họ đương nhiên sẽ không mang đi, dù sao thì đây cũng là phản đồ của công hội.
Đợi hai người đi rồi, Đường Vi mới hỏi:
- Tiểu Xuyên Xuyên, rốt cục anh có mục đích gì? Sao lại muốn em làm hội trưởng?
Tần Xuyên xấu hổ cười cười:
- Thật ra… Vì nick name của anh là “Bất Tử Điểu”, anh cảm thấy công hội này có duyên với mình, nên mới…
Đường Vi trợn trừng mắt, hóa ra lại vì loại nguyên nhân ấu trĩ này mà tên này muốn đẩy cô về giới sát thủ?
- Đương nhiên còn có nguyên nhân khác rồi.
Tần Xuyên lôi kéo tay của Đường Vi, chậm rãi đi ra ngoài nghĩa địa công cộng:
- Chẳng phải em muốn đối đầu với “Thánh Giáo” sao? Thánh Giáo không phải chỉ có một hai người, em dựa vào sức của mình mình thì sớm muộn gì cũng không chống lại được.
Nội tình của công hội Bất Tử Điểu này không đơn giản, sau này chúng ta kinh doanh cẩn thận, cho dù không làm các vụ buôn bán sát thủ thì cũng có thể hình thành thế lực, quan trọng là còn có thể vươn tay đến khắp các nơi trên thế giới.
Thánh Giáo lợi hại là vì chúng có mặt trên khắp thế giới, có thể điều động tài nguyên các nơi đi làm một chuyện, đương nhiên chúng ta cũng phải hướng đến thế giới thì mới có thể chống lại chúng.
Đôi mắt đẹp dịu dàng của Đường Vi lấp lánh, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm ý của người đàn ông này.
Nhưng cô cũng cười bất đắc dĩ:
- Thực lực của Thánh Giáo lớn đến kinh người, đến bây giờ ngay cả chính phủ các nước cũng hết cách với chúng, chỉ dựa vào công hội Bất Tử Điểu thì còn kém xa.
Tần Xuyên thấy chẳng sao cả, cười nói:
- Có còn hơn không, nếu Thánh Giáo lợi hại như vậy thật thì sớm đã tự lập một quốc gia rồi, chẳng qua chúng cố làm ra vẻ huyền bí để bên ngoài tưởng thực lực của chúng sâu như biển cả, không dám tùy tiện đối phó, anh không tin chúng thật sự lợi hại như vậy.
- Hừ, khoác lác, đến lúc đó Thánh Giáo đến đối phó với em thì em sẽ trốn sau lưng anh đấy.
- Chuyện này còn phải nói à? Bảo vệ người phụ nữ của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa… Có điều Tiểu Vi Vi à, em làm hội trưởng thì có thể báo thanh lý chiếc xe Mercedes 1 tỷ của anh không…
- Còn nói nữa à! Bây giờ không còn xe nữa, chúng ta về thành phố kiểu gì đây?
- Đến thị trấn ngồi xe buýt! Vừa nhìn là biết em là đại tiểu thư chưa từng phải chịu khổ… Haiz, may mà trong túi anh còn tiền lẻ…
- …
Mặc dù lần tế cha mẹ này hơi mệt người, cũng rất rối rắm nhưng trên mặt Đường Vi lại nở nụ cười hạnh phúc.
Hai người cùng ăn chút đồ ăn vặt ở tiểu trấn, lại cùng đợi chiếc xe bus chuyến cuối, cùng ngồi xuống phía dưới xa, vẫn dựa sát vào nhau cười nói.
Cho dù sắp phải đến công hội Bất Tử Điểu làm hội trưởng, Đường Vi cũng không cảm thấy có chút bất an nào vì cô biết Tần Xuyên sẽ luôn ở cạnh cô.
Cho đến tận hơn 10h tối, hai người mới về đến nhà của Đường Vi.
Trong nhà, người giúp việc đi rồi, Đường Nghị cũng ngủ rồi, hai người khẽ khàng đi lên lầu, vào trong phòng của Đường Vi.
Tần Xuyên vừa vào cửa, không thèm ngửi mùi thơm trong khuê phòng liền bắt đầu vội vã cởi quần áo.
Người phụ nữ thấy dáng vẻ gấp gáp của hắn, hờn dỗi liếc hắn:
- Em đi chuẩn bị nước cho anh nhé, tắm một cái, trên người toàn mồ hôi.
- Tiểu Vi vi, muộn thế còn tắm rửa à? Người anh là thần mộc, mồ hôi cũng có mùi vị thuốc! Nếu em không tin có thể ngửi xem!
Tần Xuyên nói một cách vô tội, đưa một thứ mình cởi ra đến trước mặt người phụ nữ.
Khuôn mặt Đường Vi đỏ lên, tên này tốc độ nhanh quá, không ngờ đã cởi cả quần lót rồi!
Lúc này Tần Xuyên mới chú ý đến thứ mình đưa cho Đường Vi là chiếc quần lót tứ giác, thứ này nhét đến trước mũi phụ nữ, đúng là có chút cuồng dã…
Hắn xấu hổ cười, ném sang một bên, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Được, anh thơm, anh thơm nhất, vậy em đi là được chứ gì.
Đường Vi giơ tay sờ sờ mặt người đàn ông giống như dỗ một đứa trẻ nóng tính, cũng không kiêng kị việc nhìn thấy người đàn ông lõa thể.
Tần Xuyên nghe xong, đây chẳng phải cơ hội tốt để tắm uyên ương sao? Vậy là hắn liền hấp tấp chạy vào nhà tắm trước:
- Cùng tắm! Cùng tắm! Vừa may tiết kiệm nguồn nước, để anh chuẩn bị nước cho em, Tiểu Vi Vi, em muốn nước ấm hay nước mát?
Đường Vi thật bó tay với tên vô lại này, cô vẫn còn là một khuê nữ hoa cúc đấy, nếu là bình thường thì sớm đã sợ đến mức trốn đi rồi.
Cũng may là vì kinh nghiệm trải qua khi còn trẻ nên cô khá thản thiên với nhiều chuyện, cũng không quá ngượng ngùng với chuyện nam nữ.
Nhìn người đàn ông không mặc gì chuẩn bị nước ở bên trong, thử nhiệt độ của nước, Đường Vi cười xinh đẹp, bàn tay trắng nõn cởi cúc áo ở ngực, trong áo sơ mi, đôi gò bồng đảo đầy đặn đẫy đà như đang giãy giụa muốn chui ra ngoài…