Tần Xuyên nắm tay Tần Cầm kéo lại gần, ôm đôi vai gầy của cô, nói:
- Anh nói em gái tôi là ma bệnh, đau ốm liên miên, nhưng trong mắt tôi, anh lại giống như một thứ rơm rạ không chịu nổi một cơn gió thổi qua! Anh tin không, khi anh đứng trước mặt em gái tôi, chỉ cần anh bị cô ấy đẩy một cái, sẽ trở thành sống dở chết dở?
Người chung quanh đều ngỡ là tai mình nghe lầm, hoặc là Tần Xuyên đã điên rồi?
Tuy Tống Kiệt không phải là người luyện cổ võ, nhưng là một nhân viên kỹ thuật ở Ban An ninh Quốc gia, y vẫn thường xuyên rèn luyện thân thể, không phải người bình thường nào cũng có được tố chất thân thể như y.
Mà Tần Cầm chỉ là một cô gái gầy yếu, mang bệnh đã hai mươi năm, nói rằng cô bé này chỉ cần một đòn là đẩy ngã được Tống Kiệt ư? Thật vớ vẩn!
- Ha ha ha ha…
Tống Kiệt cười như điên, chỉ chỉ vào đầu:
- Tần Xuyên, anh hóa thành kẻ đần độn rồi sao? Anh biết rõ mình nói cái gì chứ?
Tần Cầm cũng tò mò nhìn anh trai, không biết Tần Xuyên định làm cái gì.
- Sao? Không dám à?
Tần Xuyên nhếch miệng cười.
- Tôi đâu có ngốc mà đi đáp ứng loại đánh cuộc như thế này? Cho dù cô ma bệnh kia đánh tôi mười quyền, thì cũng chỉ là gãi ngứa cho tôi thôi! Bây giờ gia tộc cổ võ của các anh đã thịnh hành cái lối khinh người như vậy rồi hả?
Tống Kiệt cười nhạo.
Người chung quanh cũng bật cười, cảm thấy Tần Xuyên thật sự quá vớ vẩn và không biết tự lượng sức mình.
- Này, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy? Việc này Cầm đã thương tâm lắm rồi, anh còn định làm liên lụy cô ấy à?
Lăng Lạc Tuyết lại gần, nhỏ giọng hỏi Tần Xuyên.
Tần Xuyên xua xua tay, ý bảo cô đừng lắm lời, lại nhìn Tống Kiệt, nói:
- Tôi thấy anh sợ rồi, cùng lắm thì nhường anh ba phần, Cầm sẽ đứng cách anh ba thước, đánh anh một chưởng, xem anh có thể chịu được hay không?
Tống Kiệt thẹn quá hóa giận, đây thật sự là Tần Xuyên đang sỉ nhục chỉ số thông minh của y!
Hoặc là không làm, hễ đã làm thì làm tới cùng, Tống Kiệt cười dữ tợn:
- Tốt, chi bằng như thế này đi, nếu tôi không ngã xuống, thì anh phải cởi hết ra mà bò ba vòng quanh sân, lại phải sủa như chó!
Mọi người nghe vậy, không khỏi im lặng lắc đầu, đặt cược như vậy thật sự quá nặng, nếu phải làm như vậy, thì từ nay về sau làm sao còn dám gặp mặt người khác?
Nhưng Tần Xuyên lại không chút do dự, gật đầu nói:
- Hoàn toàn có thể, nếu anh thua, cũng phải làm như vậy, dù sao đây cũng là hình phạt do anh đưa ra! Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng!
Tống Kiệt sững sờ, không ngờ Tần Xuyên lại có can đảm đánh cược kiểu này, chẳng lẽ thằng này nắm chắc được điều gì đó?
Tống Kiệt nghiêm túc cân nhắc, lại cẩn thận quan sát vẻ mặt kinh hoảng của Tần Cầm, lập tức cảm thấy yên tâm.
Một con nữ ma bệnh, chưa từng luyện võ công, mà có thể cách ba thước dùng một chưởng đánh y té ngã? Làm sao có thể chứ?
- Tần Xuyên! Có phải não anh bị hỏng hết rồi không? Sao lại bảo Tần Cầm động thủ với hắn ta?
Hai anh em Tần Tử Hằng cấp bách đến độ đứng ngồi không yên, nhưng lại cản không được.
- Anh chết thì cũng đừng kéo theo em Cầm! Nó mà xảy ra chuyện gì, anh không gánh nổi đâu!
Tần Tử Việt tức giận nói.
Nhưng không chờ hai anh em Tần gia nói xong, Tần Xuyên đã đột ngột xoay người lại, hai tay túm lấy cổ áo của hai người.
Hai anh em họ Tần đều là người luyện võ, theo phản xạ cố tránh né, nhưng bọn họ phát hiện, tốc độ ra tay của Tần Xuyên nhanh như diện chớp, hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Lực lượng! Lực lượng rất mạnh! Khi bị nắm lấy, bọn họ hoàn toàn vô phương chống cự!
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt sợ đến xanh cả mặt, nhìn người anh họ bị mình coi là đồ bỏ, bằng ánh mắt khó tin.
Hắn có lực lượng mạnh mẽ và tốc độ nhanh đến như vậy?
Nhưng bọn họ không phát giác được chút tu vi nào của Tần Xuyên, chẳng lẽ thực lực của Tần Xuyên cao đến mức bọn họ không phát hiện được trình độ của hắn?
Những con cháu danh gia vọng tộc nhìn thấy màn này, cũng đều bất ngờ, xem ra gã thiếu gia bị Tần gia vứt bỏ này, cũng có chút tài năng đấy?
Hai anh em họ Tần chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trái cổ chạy lên chạy xuống, họ đã nhận ra sự lợi hại của Tần Xuyên, không dám lên tiếng nữa.
- Hình như hai người lầm một chuyện...
Tần Xuyên nhìn hai người chằm chằm bằng ánh mắt sáng ngời:
- Khi gã kia nói em Cầm là ma bệnh, thì có nghĩa, em ấy đã “xảy ra chuyện” rồi! Thế cho nên, nếu hai người không có năng lực bảo vệ em ấy, thì cũng đừng ở đó mà lảm nhảm mãi!
- Anh, anh đừng làm như vậy, đều là người một nhà, không nên tức giận.
Tần Cầm cuống cuồng khuyên can.
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt xấu hổ cúi đâu, không dám nhìn em gái đứng bên cạnh.
Tần Xuyên buông hai người ra, lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, nhìn Tần Cầm nói:
- Em còn nhớ chuyện anh nói với em lúc ở phòng trò chơi chiều hôm đó không?
Tần Cầm suy nghĩ một chút, ánh mắt lộ vẻ đã hiểu:
- Dạ...Là chuyển ngược lại?
- Anh biết em rất thông minh. Chuyện đó đối với em là rất dễ dàng, dù sao nếu em dùng hết sức đánh ra một chưởng, thì anh mới không phải cởi hết ra mà mà sủa như chó.
Tần Xuyên nháy mắt với cô.
Tần Cầm có phần thấp thỏm không yên, cô đã hiểu ý Tần Xuyên, hắn bảo cô vận hành chân khí nghịch hướng trong cơ thể, đánh ra một chưởng.
Nhưng có thể làm như vậy được không? Cách ba thước, uy lực của chân khí này có thể làm Tống Kiệt té ngã?
- Này, nha đầu ma bệnh, cô đã xong chưa vậy? Tôi không chờ được nữa đâu, tôi đang nóng lòng muốn xem anh cô bò lê ngoài sân mà sủa như chó đây này!
Rốt cuộc trên khuôn mặt thanh tú và non nớt của Tần Cầm xuất hiện vẻ phẫn nộ, trong lòng cô tràn đầy sự không cam lòng và bất mãn, dựa vào cái gì mà người kia xem thường mình, còn có những lời lẽ ác độc đối với Tần Xuyên? [Truyện bạn đang đọc được chia sẻ bởi T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N, hãy cập nhật chương mới nhanh nhất tại đây nhé!]
Cô rất hối hận đã tới vũ hội này, nhưng cô lại không có ý định trốn tránh.
- Anh cẩn thận đấy!
Giọng nói của Tần Cầm trong veo, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.
Cô đi tới một chỗ trước mặt Tống Kiệt cách y ba thước, trước những đôi mắt chằm chằm của mọi người, trầm tâm tĩnh khí, nhớ lại đường đi khi Tần Xuyên vận chân khí tiến vào trong kinh lạc trên cơ thể cô.
Trước rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ và chờ xem trò vui của mọi người, Tần Cầm vô cùng chăm chú đưa một chút Hỏa Liên chân khí trong cơ thể mình hội tụ ở kinh mạch của tay phải.
- Được chưa vậy? Làm gì mà kiểu cách vậy? Cô chưởng đi...
Tống Kiệt mất kiên nhẫn phàn nàn, nhưng y còn chưa nói xong, từ tay Tần Cầm, một làn sóng chân khí màu đỏ nhạt liền tuôn ra!
- Ầm!
Dù sao thì Tần Cầm không thể thật sự khống chế Hỏa Liên chân khí, chân khí vừa ra khỏi tay, liền hóa thành một làn sóng hỗn loạn, tràn tới trước mặt Tống Kiệt rồi bao phủ lấy y!
- Phụt!
Mọi người chỉ thấy Tống Kiệt lảo đảo lui ra phía sau ba, bốn bước, rồi phun ra một ngụm máu, sau đó mở to mắt, không cam lòng ngã trên mặt đất, mặt đỏ gay, sự phẫn nộ và khiếp sợ tràn đầy trong đôi mắt, khiến khóe mắt y như muốn rách ra.
Không chỉ Tống Kiệt sợ đến ngây người, đám người đứng ngoài quan sát cũng đều nghẹn họng trân trối mà nhìn, không sao tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Thật ra chuyện này cũng hết sức bình thường, cho dù là không được khống chế và bị suy yếu sau khi thoát ra, thì đó vẫn là tiên thiên chân khí chính hiệu.
Chân khí của một võ giả tiên thiên trung cấp, đánh vào một người không có nội lực, cho dù cách xa ba thước, mà người đó không bị nội thương nghiêm trọng, coi như là may mắn lắm rồi.
- Ôi chao! Cầm à, sao em lợi hại như vậy? Em luyện nội công từ lúc nào vậy?
Lăng Lạc Tuyết cũng không hiểu được, bởi vì theo lẽ thường, không thể có việc người không có chân khí lại có thể tấn công người khác.
Tần Cầm cũng giật mình đưa mắt nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, tuy tim đập dồn dập, nhưng cô thấy hết sức vui vẻ, bởi vì đã giúp Tần Xuyên thắng cuộc.
Cô đã hứa với Tần Xuyên, sẽ không nói ra, cho nên chỉ ngại ngùng mỉm cười:
- Cũng không có gì, có lẽ là do Tống Kiệt quá yếu ớt...
Tần Xuyên nhìn cô, giơ ngón tay cái lên, quả không hổ là em gái hắn, thật sự có được vài phần phong độ nói khoác của hắn.