Xe chạy hơn nửa tiếng liền vào đường cao tốc sân bay.
Xem như Tần Xuyên đã hiểu vì sao Bạch Dạ đi gấp như thế, thì ra phải đi máy bay.
Rời thành phố Đông Hoa? Hay là rời khỏi Hoa Hạ? Dù là lựa chọn nào thì Tần Xuyên cũng không muốn thấy.
Cô ta quá nguy hiểm, Tần Xuyên không muốn đụng phải chuyện kho hàng nổ tung kia nữa, quan trọng là còn tổn thương đến người bên cạnh hắn.
Đồng thời, trong chiếc Bentley khi đó.
Bạch Dạ và Freya đã sớm phát hiện Tần Xuyên luôn chạy theo họ, điều này khiến họ khá bực.
- Chủ nhân, rốt cuộc tên đó muốn làm gì? Lẽ nào không muốn để chúng ta đi?
Freya nhíu mày hỏi.
Bạch Dạ nhìn chiếc Bentley đang đuổi sít sao qua kính chiếu hậu, hỏi:
- Còn bao lâu phải lên máy bay?
- Chuyến bay đến London vào hai giờ chiều, từ giờ còn ba tiếng nữa, chúng cả phải đến khách sạn hàng không cạnh sân bay nghỉ ngơi thu xếp một lúc trước đã.
Trong mắt Bạch Dạ lóe lên một tia sắc lạnh:
- Freya, hiện giờ đám người của Bộ An ninh nội địa vẫn còn giám sát tôi chứ?
Freya đáp:
- Không có, chủ nhân, đã xem xét rồi, trước mắt hành trình của chúng ta không bị giám sát.
Bạch Dạ gật đầu, lẩm bẩm:
- Tần Xuyên… Đây là anh ép tôi, hết lần này tới lần khác khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi không nhịn được nữa rồi.
Freya bèn rùng mình, kinh ngạc mở to mắt:
- Chủ nhân… không lẽ chị muốn… chị muốn…
Dường như Bạch Dạ đã hạ quyết tâm, cười khẩy;
- Dù lần này rời khỏi thành phố Đông Hoa, giáo chủ cũng không có khả năng cho tôi trở lại đây là mấy. Tôi đã làm thất bại kế hoạch ở Hoa Hạ, tất cả chuyện này hơn phân nửa là do tên khốn kiếp đó hại! Lần này tôi phải tự mình ra tay giết hắn rồi trở về Thánh giáo!
Đôi mắt Freya lộ vẻ sợ hãi, cô đoán Tần Xuyên đã chết chắc rồi.
Tần Xuyên không biết hắn muốn giết Bạch Dạ, song Bạch Dạ cũng đã nổi ý giết hắn.
Đến hầm gửi xe dưới khách sạn hàng không, Tần Xuyên không chút do dự đậu xe cạnh chiếc Bentley của họ.
Sau khi xuống xe, Tần Xuyên lại cản đường hai người. Bạch Dạ cười thoải mái, còn Freya thì mặt lạnh như sương.
- Cô Bạch, xem ra cô sắp bay rồi, nhưng trước khi lên máy bay cũng phải tắm rửa thay đồ chứ, có thể dành chút thời gian đến chỗ nào đó vắng người nói chuyện với tôi không?
Tần Xuyên cho rằng giết Bạch Dạ không cần đến một phút, tìm một chỗ không có máy ghi hình lại vắng người để ra tay nhanh gọn thì xem như xong chuyện.
Bạch Dạ vuốt tóc rồi nói:
- Nếu anh Tần đã khăng khăng như thế, vậy xin theo tôi vào phòng nói chuyện.
Tần Xuyên nghĩ ngợi, vào phòng cũng được, cùng lắm hắn sẽ lên mạng của khách sạn phá hỏng các đoạn ghi hình của thiết bị giám sát.
Hai người đều ôm lòng riêng lên lầu, sau đó vào phòng nghỉ sang trọng hạng thương gia của Bạch Dạ.
Freya rất biết điều tìm đến căn phòng khác để họ nói chuyện riêng.
- Nếu không ngại, tôi có thể tắm rửa thay đồ trước không?
- Đương nhiên là được, nếu có thể để tôi cùng vào tắm thì quá tốt rồi.
Bạch Dạ lườm một phát:
- Đáng ghét… Anh Tần nghĩ tôi là người phụ nữ thế nào vậy?
Hai người như đôi tình nhân tán tỉnh qua lại trong phòng, song thần kinh lại căng như dây diều, cố gắng giấu nhẹm ý muốn giết chóc mà không bứt dây động rừng.
Hơn hai mươi phút sau, Bạch Dạ mặc áo choàng tắm của khách sạn, đầu tóc đen mượt còn khá ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm.
Phần cổ tựa thiên nga, xương quai xanh thon thả càng tôn thêm vẻ xinh đẹp động lòng của khuôn mặt thanh nhã.
Áo choàng rộng thùng tình không che được thân hình đẹp của cô, trái lại còn làm bật lên đường cong trước ngực và vòng eo nhỏ nhắn.
Mỗi lần nhíu mày mỉm cười, mỗi một bước chân đều vô cùng nữ tính thướt tha.
Tần Xuyên khó tránh chút tiếc nuối. Người đẹp như vậy, tuy khác với Liễu Hàn Yên đẹp không chút tỳ vết, song cũng là người đẹp hạng nhất rồi, đáng tiếc… lát nữa hắn phải giết cô ta.
- Anh Tần, anh là người đàn ông đầu tiên thấy tôi mặc áo choàng tắm đấy.
Đôi mắt Bạch Dạ lấp lánh, cô tự nhiên đến trước mặt Tần Xuyên, sau đó nhấc chân ngồi bên mép giường.
Áo choàng hở ra phần đùi trên, có thể thấy đôi bàn chân và đùi dưới hoàn mỹ trắng như tuyết, càng khiến người ta muốn dấn sau vào bên đùi trong hơn nữa…
Tần Xuyên chắc lưỡi, cứ nhìn chăm chăm không chút giấu diếm, người anh em phía dưới của hắn có phần không khống chế nổi.
- Anh Tần, ở nhà có vợ đẹp, bên cạnh có không ít hồng nhan tri kỷ, cần gì cứ phải nhắm vào tôi? Anh xem, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối.
- Cô Bạch, chuyện đến nước này, lẽ nào cô còn muốn nói mình không phải người của Thánh giáo? Không phải cô gây ra vụ nổ đó sao? À, phải rồi, việc kho hàng quân cảng trước đó thực ra phải phán cô tử hình mấy trăm lần mới đúng.
Bạch Dạ cảm thán:
- Nếu anh Tần đã sớm biết rồi, cần gì bây giờ mới nói. Nếu anh chịu nói sớm với tôi là anh cơ trí như thế thì tôi đã tiết chế một chút rồi.
- Bớt dùm đi, Thánh giáo mấy người muốn bán vũ khí, lập bang phái, tôi không có hứng thú nào. Nếu đuổi cô đi rồi thay kẻ khác đến thành phố Đông Hoa, tôi lại phải tìm mục tiêu đề phòng nữa, thôi thì giữ lại cô, có chuyện cũng dễ dò ra ngọn ngành mối họa.
Tần Xuyên nói.
Bạch Dạ cúi đầu, cười khẽ:
- Nếu đã thế, anh Tần cũng là người hiểu chuyện, Thánh giáo chúng tôi rất đông, thiếu một mình tôi không việc gì cả.
Ngập ngừng một chút, Bạch Dạ lại nói:
- Nếu anh Tần biết đối phó tôi, lại không biết làm thế nào với Thánh giáo, hôm nay đến tìm tôi là vì chuyện gì?
Tần Xuyên bắt chéo chân, ánh mắt lạnh đi:
- Bởi vì tôi muốn cho cô một cơ hội cuối cùng, nói tôi biết Thánh giáo các người rốt cuộc có lai lịch thế nào, giáo chủ là ai, ở đâu, mục tiêu là gì, căn cứ và thành viên trên thế giới…
- Anh muốn tôi bán đứng Thánh giáo?
Bạch Dạ gần như thấy hoang đường, ngửa cổ lên cười:
- Ha ha… Anh Tần, anh cũng quá ngây thơ đấy, chỉ vì anh đến tìm tôi mà tôi phải kể mọi chuyện à?
- Tôi biết cô sẽ không nói, nhưng dựa vào nguyên tắc xác suất một phần vạn, tôi cũng muốn hỏi thử. Lỡ đâu cô bị gương mặt đẹp trai của tôi quyến rũ, quyết theo tôi rồi nói luôn thì sao? Đương nhiên rồi, không trả lời cũng được, dù gì để cô về cũng không có hại với tôi. Tôi đành phải trở mặt, vĩnh viễn giữ lại cô Bạch xinh đẹp ở dưới lòng đất của thành phố Đông Hoa thôi…
Nào ngờ vừa dứt lời, sắc mặt của Bạch Dạ liền nhanh chóng biến đổi!
Gương mặt trước đó còn dịu dàng của Bạch Dạ thoáng chốc phủ đầy mây đen, trong đôi mắt mọng nước trở nên âm trầm sắc lạnh, không còn chút cảm xúc!
Bạch Dạ như biến thành người khác, nở nụ cười lạnh từ trong xương cốt:
- Tên đàn ông ngu ngốc, vẫn chưa hiểu kẻ phải chết chỉ có mày…