Đây là lần đầu Tần Xuyên cùng một mỹ nữ ở chung một phòng, mấu chốt là hắn sắp cởi quần đối phương, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
- Chuyện này… Chu tiểu thư, chúng ta bắt đầu đi.
Tần Xuyên cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Trên mặt Chu Phương Tinh vẫn đỏ ửng, ‘vâng’ một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, chậm rãi nằm xuống giường.
Tuy rằng nửa thân dưới của cô không nhúc nhích được, nhưng vẫn có thể dùng hai tay để di chuyển.
Nhưng cánh tay con gái cũng không có sức, bình thường đều có người giúp việc nữ hỗ trợn, hiện giờ lại chỉ có mình cô, cho nên động tác có chút xấu hổ, tiếp nữa là cũng cần gắng sức.
Tần Xuyên thấy vậy không đành lòng, đưa tay, hỗ trợ ôm lấy hai chân cô, tay kia thì ôm lấy vòng eo, để cô nhanh chóng nằm xuống.
Thân thể Chu Phương Tinh rất nhẹ nhàng, hơn nữa mềm mại không xương, nhưng rất thành thục, phát triển.
Tần Xuyên chỉ ôm eo qua một lớp quần áo đã cảm thấy mềm mại, thoải mái vô cùng.
Chu Phương Tinh không nhịn được ‘ưm’ một tiếng, đây là lần đầu tiên cô được một người con trai ôm như vậy.
Mấu chốt là hướng này quá khiến người khác khó xử, hai chân cô đối diện với Tần Xuyên, hơn nữa còn đang tình trạng vườn không nhà trống.
Không chỉ như vậy, tiếp theo Tần Xuyên còn cần cởi quần cô, nhấc làn váy lên trên, kéo tới tận lên lưng.
Phong quang dưới váy lộ ra không sót gì, chỉ còn một chiếc quần lót lụa máu trắng, bao lấy bờ mông hình cầu.
Càng ngại hơn chính là có chút chức năng sinh lý của Chu Phương Tinh vẫn bình thường, bởi vì rơi vào trạng thái ngượng ngùng như vậy, lại bị một người con trai xa lạ nhìn vị trí bí ẩn nhất, phía dưới cô có chút dấu vết ẩm ướt.
Có một vết ngấn lõm xuống, có thể thấy rất rõ Chu Phương Tinh không khống chế nổi cảm xúc bản thân.
Tần Xuyên cũng phát hiện điểm này, tuy nhiên hắn cũng biết đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường. Nhưng phía dưới của hắn vẫn đội quần nhô lên, giống như một con cuồng long muốn phá động mà ra.
Đúng lúc này Chu Phương Tinh không nhịn được quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Ai ngờ vừa quay lại đã thấy quần của Tần Xuyên đội lên ngồn ngộn.
- Bác… bác sĩ Tần… sao anh… có thể…
Tần Xuyên vẻ mặt xấu hổ, chuyện này cũng không phải thứ mà hắn có thể khống chế. Tuổi trẻ huyết khí phương cương, trước mặt là hình ảnh hấp dẫn như vậy, rất khó kìm nén!
Chu Phương Tinh vội vàng nhìn ra chỗ khác, tim đập thình thịch, càng thêm khẩn trương. Cô không biết có lên la lớn để cha và ông tiến vào hay không nữa.
Giờ khắc này, cảm giác an toàn của cô giảm xuống tới đáy, rất bất an, thậm chí có chút tức giận.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp…
Đúng lúc này, vài tiếng vang thanh thúy truyền vào tai Chu Phương Tinh.
Chu Phương Tinh sững sờ, dè dặt quay người lại, không khỏi sợ ngây người…
Tần Xuyên đưa tay tát má chính mình?!
Hai tay Tần Xuyên trái một cái, phải một cái, tát bản thân hai ba mươi cái, đánh hai mặt trở nên đỏ bừng, không chút khách khí.
- Đừng đánh nữa! Bác sĩ Tần đang làm gì vậy?
Chu Phương Tinh mềm lòng nói.
Tần Xuyên cảm thấy đã đủ rồi, dừng tay lại, cười có lỗi:
- Thật xin lỗi, Chu tiểu thư, tôi còn là một xử nam, không có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng cơ thể của cô quá mức mê người, thần chí tôi có chút không tỉnh táo. Tôi để mình tính táo lại, chuyên tâm trị liệu cho cô.
Chu Phương Tinh ngơ ngác há miệng, cũng không biết cảm giác trong lòng phải dùng từ ngữ gì mới nói rõ được, nhưng tức giận đã hoàn toàn tiêu tan.
Sự thẳng thắn của Tần Xuyên khiến cô có chút áy náy, chính mình đã hiểu lầm người bác sĩ trẻ tuổi này, dù sao hắn cũng là một người con trai bình thường.
Nếu như hắn thấy mình mà không có nửa điểm phản ứng, như vậy mới đả thương người.
Nhưng nghĩ tới vừa rồi hắn nói mình là xử nam, còn tự tát bản thân, Chu Phương Tinh muốn cười, trong lòng không hiểu sao thấy cảm động.
- Tôi là một người bệnh ngồi trên xe hơn mười năm, nào có dáng người gì. Bác sĩ Tần chớ trêu đùa tôi, mau bắt đầu đi.
Chu Phương Tinh an tâm, mỉm cười nói.
Lúc này Tần Xuyên cũng không cười đùa, biểu tình nghiêm túc, rất nhẹ nhàng cởi nốt đồ lót bên dưới của Chu Phương Tinh.
Quần lót cởi ra, nhìn thấy vùng cấm địa trong truyền thuyết, thiếu chút nữa Tần Xuyên lại thất thủ, cuối cùng niệm mười mấy lần Thanh tâm chú mới khống chế được bản thân.
Hai tay hắn cầm lấy sáu chiếc châm biêm thạch, vận dụng chân khí Hỏa liên, thạch châm đỏ bừng như bị lửa đốt.
Thủ pháp Liên Hoa thần châm lại hiện ra, hai tay Tần Xuyên như chuồn chuồn lướt nước, đâm về phía mắt cá chân chân phải chân trái, cùng tất cả các huyệt trên trên, một đường kéo lên trên.
Châm đá đâm vào đầu đều có một cỗ chân khí hỏa liên tinh thuần chui vào huyệt đạo, ở trong kinh mạch chảy qua một tia hồng mang.
Chu Phương Tinh cũng không cảm thấy gì, cô chỉ thấy từ phía sau có một cỗ sóng nhiệt truyền tới.
- Đây là chân khí sao?
- Đúng vậy, chân khí hỏa liên có thể khiến cô thấy nóng, nếu như không chịu được thì nói với tôi.
Tần Xuyên ôn hòa giải đáp.
- Vẫn tốt, bác sĩ Tần cứ tiếp tục.
Chu Phương Tinh ánh mắt chớp chớp, quả nhiên bác sĩ trẻ tuổi này có tài năng thực sự.
Tốc độ hạ châm của Tần Xuyên rất chậm, bởi vì hắn cần phối hợp chân khí, quá gấp rất dễ làm bị thương một số kinh mạch yếu ớt.
Thời gian thẳng tới giữa trưa, bên ngoài cũng không ai dám vào quấy rầy.
Lúc bắt đầu Chu Vân Phong và Chu Thaanh Sơn còn đứng ngoài cửa trông coi, nhưng vì quá lo lắng nên gọi một giúp việc nữ tới lén nhìn.
Giúp việc nữ trả lời Tần Xuyên vẫn đang thi châm, hai cha con không dám quấy rầy, đi đi lại lại bên đình,yên lặng chờ đợi.
Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng, Tần Xuyên đang chuẩn bị hạ mấy cây châm cuối cùng, hoàn thành vòng trị liệu đầu tiên.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên!
Tần Xuyên cau mày, thực không đúng lúc.
Chu Phương Tinh lại rất hiểu ý, nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì đâu, bác sĩ Tần nghe đi.
Tần Xuyên gật đầu có lỗi, lấy điện thoại ra xem, sắc mặt trầm xuống.
Dãy số này hắn đã nhớ, là của Liễu Hàn Yên!
Không phải mình đã cho cô ta vào danh sách đen rồi sao? Sao vẫn có điện thoại gọi tới?!
Nhớ tới Liễu Thiển Thiển hôm qua vừa tới chỗ mình gây chuyện, Tần Xuyên càng không muốn trả lời.
- Alo! Sao cô lại gọi điện tới nữa?! Chẳng phải tôi đã cho cô vào danh sách đen sao?
Tần Xuyên cau mày nói.
- Chỉ cần tôi muốn gọi, không ai có thể ngăn được điện thoại của tôi.
Giọng nói Liễu Hàn Yên tràn ngập vẻ lạnh lùng, mang lại cảm giác áp bách rất lớn.
- Đùùùùùù… Công ty viễn thông do nhà cô mở hả? Đúng là không biết xấu hổ mà… Đã nói cô tìm nhầm người rồi? Cô không hiểu sao? Đầu óc cô có bệnh hả? Ông đây bận nhiều chuyện! Đừng là phiền tôi nữa!
Tần Xuyên cũng mặc kệ Liễu Hàn Yên định nói gì, xả liên thanh một tràng, sau đó cúp máy!
***
Địa khu duyên hải thành phố Đông Hoa, căn cứ quân khu Giang Nam.
Tầng tầng lớp lớp kiểm tra cùng đủ loại rađa dò xét, quân sĩ võ trang tận răng tuần tra khắp nơi, biến đây trở thành một thành lũy thép.
Người bình thường khi tới khu vực này đều bị quân uy thiết huyết này dọa sợ.
Trung ương giữa khu quân sự quan trọng này chính là bộ chỉ huy tác chiến đặc chủng vô cùng cơ mật.
Ở cửa ra vào, không có bất kỳ chữ gì, cũng không có bất kỳ cờ thưởng, chỉ treo lên đó một con dao găm quân đội lóe lên ánh sáng lạnh!
Con dao găm quân đội này tỏa ra màu lam âm u, giống như được rèn bằng kim loại đặc biệt nào đó, tạo hình đơn giản nhưng tràn ngập lực uy hiếp, khiến người xem sởn cả gai ốc.
Lúc này, trong văn phòng tổng chỉ huy có một cô gái mặc quân trang xanh da trời đang yên lặng đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh biển xa xa.
Trên quân trang trang nghiêm là một ngôi sao, hiển nhiêm cô ta cosquana hàm thiếu tướng.
Trên cánh tay hoàn mỹ không tỳ vết, đẹp như do bạch ngọc khắc thành đang cầm một chiếc điện thoại màu đen rất đặc biệt.
Cô để điện thoại xuống, trong mắt hiện lên một tia hàn mang, thầm thở dài…
- Chưa từng có ai dám mắng Liễu Hàn Yên tôi, càng không có ai dám cúp điện thoại của tôi, nhưng anh đã cúp ba lần rồi… Xem ra tôi phải gặp mặt anh mới được, Tần Xuyên…