- Không có gì, chỉ là giúp chút việc, lại hợp ý với tiểu Nghị. Chị Đường chỉ thích trêu đùa tôi một chút, mọi người đừng có suy nghĩ nhiều.
Chuyện một đêm kia, hắn không muốn nhiều lời, đây cũng là một bí mật nhỏ giữa hắn và Đường Vi.
- Tần Xuyên! Thằng nhãi con nhà cậu! Vẫn còn hại con gái tôi sao?!
Đột nhiên một giọng nói sắc bén vang vào trong quán Internet, một người đàn bà trung niên hùng hổ chạy vào.
Người đàn bà này vẫn lộ ra vẻ thùy mị, nhưng trang điểm quá đậm khiến tỏa ra sự tục khí, dáng người uốn éo, đeo vòng ngọc trai, mang túi xách hàng hiệu.
Tiến vào trong quán, người đàn bà chỉ thẳng vào Tần Xuyên mắng to:
- Vương thiếu gia vừa ý tiểu Nhu, là phúc của nha đầu nó! Mày tính toán là thứ gì chứ? Người mẹ như tôi đều đồng ý, sao mày vẫn chặn ngang một cước như vậy?!
Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu tái nhợt, tức giận đến thân thể mềm mại run run, người đàn bà trước mặt này chính là mẹ đẻ của cô, Triệu Ngọc Lan.
Hiển nhiên, bà ta trên đường gặp phải đám người Vương Đại Hải, biết đại khái chuyện gì xảy ra.
- Không cho phép bà nói anh Tần Xuyên như vậy!
Diệp Tiểu Nhu ngăn cản trước mặt Tần Xuyên, đối chọi gay gắt với mẹ.
Nhìn kỹ thì ngũ quan Diệp Tiểu Nhu kế thừa không ít ưu điểm của Triệu Ngọc Lan, rất tương tự nhau, nhưng khí chất lại khác biệt như ngày và đêm vậy.
Tần Xuyên nhếch miệng, im lặng lui về sau một bước. Mặc kệ hắn nói gì thì cũng đều như đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Mấu chốt ở chỗ dù sao thì bà ta cũng là mẹ đẻ của Diệp Tiểu Nhu, hắn không muốn khiến cô bé khó xử, cho nên ngậm miệng không nói lời nào.
- Nha đầu thối! Con còn nói giúp thằng nhãi này! Con bị nó mê hoặc tâm hồn, mới để chạy một chàng rể rùa vàng như vậy, mỗi ngày làm công trong tiệm Net rách nát này! Sao con không hiểu nỗi khổ của mẹ chứ?!
Triệu Ngọc Lan tức giận giậm chân.
Diệp Tiểu Nhu hừ lạnh:
- Nếu như bà coi tôi là con gái, đối tốt với con thì nên tôn trọng con mà không phải ngày ngày nghĩ việc gả con cho đám công tử nào đó, để mua túi xách hàng hiệu, để có tiền cho bà chơi mạt chược!
- Mẹ… con…
Triệu Ngọc Lan chỉ vào con gái:
- Sao con có thể nói mẹ như vậy? Con quên là ai sinh con, ai nuôi con sao?!
- Đúng là tôi do bà sinh, nhưng cũng là bà bỏ tôi cùng cha, đi theo người đàn ông khác!
Từ mười tuổi vẫn luôn là cha nuôi tôi, cho tôi ăn cho tôi mặc, cho tôi học lên tới đại học! Cho dù là chuyện lớn cả đời, tôi cũng chỉ nghe lời của cha!
Vẻ mặt Diệp Tiểu Nhu đầy kiên quyết.
Triệu Ngọc Lan nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết ở phương diện này không chiếm lý, đành hung dữ trừng mắt nhìn Tần Xuyên, bắn liên hồi như phát tiết.
- Một thằng nhà nghèo kiết xác từ vùng khỉ ho cò gáy nào đó lên thành phố, năng lực lừa con gái lại không nhỏ. Sao mày không soi mặt vào nước tiểu mà xem dáng vẻ nghèo kiết xác của mình.
Muốn xe không có xe, muốn nhà không có nhà, mỗi ngày đều ngủ trong quán Net rách nát này. Nếu là tôi, tôi sớm chạy về nông thôn, không có mặt mũi nhìn người! Đồ không biết xấu hổ!
Tần Xuyên ngược lại không coi vào đâu, nhưng lời này trong nửa năm nay hắn đã nghe không ít, sớm coi như gió thổi bên tai.
Chó sủa người, người sao có thể sủa cùng chó được?
Triệu Ngọc Lan chửi xong, thấy Tần Xuyên không đáp lại, tưởng rằng hắn chột dạ, khinh thường hừ một tiếng.
- Đồ gà chết.
Sau đó, trên mặt bà ta lại nở một nụ cười giả tạo, tiến tới cầm cánh tay Diệp Tiểu Nhu.
- Con gái bảo bối của mẹ, là mẹ cảm thấy có lỗi với con, một lòng muốn cuộc sống sau này của con có thể thoải mái, cho nên mới nói nhiều như vậy.
Diệp Tiểu Nhu dùng sức giãy ra, căn bản không tin những lời này.
Triệu Ngọc Lan cũng không tức giận, từ trong túi xách móc ra một tấm nhìn, bên trên là một người đàn ông đi giày tây, dáng vẻ cũng ổn.
- Con nhìn cậu ta xem, mẹ vất vả lắm mới chụp được đó. Thạc sĩ kinh doanh đại học Cambridge, lớn hơn con 5 tuổi.
Cha mẹ trong nhà đều mở công ty, chỉ riêng ở thành phố Đông Hoa đã có hai căn biệt thự! Mẹ phải dựa vào quan hệ mới có thể trà trộn vào trong tụ hội, quen được mẹ của cậu ta đó.
Diệp Tiểu Nhu bịt lỗ tai, chán ghét nhíu mày:
- Tôi không muốn nghe!
Triệu Ngọc Lan không chịu:
- Phải nghe! Mẹ đưa ảnh chụp của con cho họ xem, nói cho họ biết con là hoàng hoa khuê nữ, còn chưa từng yêu đương, học giỏi lại ngoan hiền.
Bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý cho con và cậu ta gặp mặt! Bằng không thì người ta sao có thể để ý đến mình. Con phải quý trọng cơ hội này đó!
Nếu năm nay các con nói chuyện xong xuôi, sang thăm kết hôn, kiểu gì cũng được chia cho một tòa biệt thự với một chiếc xe sang trọng, khi đó thì con giàu to rồi…
Diệp Tiểu Nhu tức giận đến toàn thân run run, hốc mắt đỏ lên, tay cầm lấy ảnh chụp, xé thành mảnh nhỏ ném vào thùng rác.
- Ai nha! Con nhóc chết tiệt này! Con… con làm gì vậy?!
Triệu Ngọc Lan đau lòng nhìn tấm ảnh bị xé vụn trong thùng rác.
Diệp Tiểu Nhu chỉ tay ra ngoài cửa, hít một hơi sâu để cố gắng tỉnh táo lại:
- Đi ra ngoài! Tôi không có người mẹ cả ngày chỉ nghĩ cách bán con gái như bà!
Sắc mặt Triệu Ngọc Lan lập tức trở nên khó coi, lấy ra một bao thuốc cho phụ nữ từ trong túi xách, rút ra một điếu, hít một hơi, nhả một ngụm khói, sau đó vươn tay về phía Diệp Tiểu Nhu.
- Gần đây vì thu xếp gặp mặt đối tượng, tiền trong tay mẹ tiêu hết rồi. Muốn đi cũng được, nhưng ít ra phải đền bù tổn thất tiền đi xe chứ!
Hai mắt Diệp Tiểu Nhu đẫm lệ, người xung quanh thấy đều tan nát cõi lòng. Nhưng những người ở đây đều nghèo, ai cũng không làm gì được.
Cô bé không muốn nhìn thấy người đàn bà này thêm một hút nào nữa, không nói lời nào, từ trong balo lệch vai lấy ra ví tiền, từ bên trong lấy ra hai tờ một trăm.
- Chỉ 200? Chút tiền đấy đủ làm gì?
Triệu Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào ví tiền của Diệp Tiểu Nhu:
- Không phải bên trong còn một tờ sao?
Nước mắt của Diệp Tiểu Nhu không nhịn được nữa, lăn xuống, lấy nốt tờ 100 tệ còn lại ra, oán hận ném xuống đất.
- Cầm lấy rồi cút đi!
Triệu Ngọc Lan không để ý, vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt tờ tiền dưới đất lên, thổi bụi, rất nhanh cất vào túi xách của mình.
Nhưng bà ta không hề vội vã, nói với ông chủ tiệm Net đã quen ở bên:
- Khâu Minh, bạn bè lâu năm rồi. Con gái tôi làm công ở đây, tiền lương tháng này sắp phát rồi chứ? Nếu không thì phát trước một phần đi?
Sắc mặt Khâu Minh trầm xuống, xụ mặt nói:
- Tôi và cha của tiểu Nhu là bạn, vời bà thì không. Hơn nữa tiền lương đều giao đúng hạn, bà mau biến đi.
- Hứ! Ông còn muốn trở mặt không nhận người quen? Hơn nữa cửa tiệm nhà ông đuổi khách hay sao? Tôi cứ đứng ở đây thì ông có thể làm gì được?
Nếu không phải có một mỹ nữ tiểu Nhu nhà tôi ở đây, ông có thể không giao phí bảo hộ sao? Ông có thể có nhiều khách quen như vậy sao?
Theo lý thuyết, mỗi tháng ông nên hiếu kính mẹ con tôi một chút tiền nha, nếu không có tin mỗi ngày tôi đều tới đây náo loạn?
Triệu ngọc Lan ướn ngực, hai tay chống nạnh, ngang ngược chất vấn.
Khâu Minh không dám chọc Vương Đại Hải, nhẫn nhịn một bụng tức giận, hiện giờ ngay cả Triệu Ngọc Lan cũng muốn chà đạp lên mặt mũi của gã, gã muốn bốc hỏa.
Chỉ có điều không đợi gã mở miệng mắng, Tần Xuyên đột nhiên ngăn ở trước mặt, lắc đầu với gã, ra hiệu không cần nổi giận.
Tần Xuyên quay đầu, cầm lấy điện thoại của mình giơ ra:
- Nếu như bà không đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Quá trình nói chuyện vừa rồi của bà đã bị tôi quay video lại, chúng tôi hoàn toàn có thể tố cáo bà muốn vơ vét tài sản, hơn nữa có hiềm nghi đe dọa.
Cha con Khâu Minh thấy vậy, trong lòng đều âm thầm khen ngợi, hóa ra Tần Xuyên giữ im lặng đứng một bên còn thu lại video! Hiện giờ báo cảnh sát cũng có chứng cứ.
- Quỷ nghèo mày nói gì? Mày dám báo cảnh sát? Mày là thứ đéo gì?! Có tin bà đây tìm một đám người tới, hôm nay sẽ đánh mày một trận?
Triệu Ngọc Lan đỏ mặt tía tai gào thét, nước bọt bay tứ tung.
Tần Xuyên buồn bực, người đàn bà này có thể là tinh thần xảy ra vấn đề, có lẽ bị thần kinh, thực sự có phần khó giải quyết.