- Đừng nói là đi đường, cho dù để tôi bịt mắt châm cứu cho cô cũng có thể, nhưng tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên không dám che mắt châm cứu.
Cùng lúc đó, Tần Xuyên đi tới trước người Chu Phương Tinh, xoay người dùng kiểu ôm công chúa, ôm cô lên trên giường.
- Vẫn là để tôi mặc giúp cô đi, cô không tiện mặc.
Tần Xuyên hỏi thăm.
Chu Phương Tinh cũng chỉ có thể đồng ý, ‘ừm’ một tiếng:
- Cảm ơn anh.
Kỳ thực Tần Xuyên cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn mặc quần lót cho mỹ nữ, quả thực là kiểm tra tâm linh thuần khiết chính trực của hắn!
Một tay cầm đồ lót, một tay sờ vào mắt cá chân của Chu Phương Tinh, cụ thể đã mặc đồ lót vào chưa, cần cô ta nói cho hắn mới biết được.
Đây cũng không phải một chuyện dễ dàng, tuy Tần Xuyên có thể cảm giác được chân Chu Phương Tinh ở đâu, nhưng muốn không mặc ngược hay là sai chân hay không thì hắn cũng không rõ.
Kết quả trở thành Chu Phương Tinh chỉ huy Tần Xuyên ‘mù’.
- Không phải bên đó, bên kia… Ừm, đi lên một chút, đúng…
- Ở đây?
- Ai nha, anh cầm ngược rồi.
Trán Tần Xuyên chảy đầy mồ hôi, một tay cầm cái chân xinh xắn, một tay cầm quần lót con gái, thời gian dài đúng là đang khảo nghiệm định lực của hắn mà.
Bên ngoài gian phòng, trong mộc đình.
Cha con Chu gia ăn qua loa bữa cơm trưa, vẫn không dám vào quấy rầy, đứng trò chuyện trong đình.
- Sao vẫn chưa xong, đã tới giữa trưa rồi.
Chu Thanh Sơn có chút nóng lòng.
Chu Vân Phong cũng cảm thấy nóng lòng, nhưng đột nhiên xông vào lại sợ quấy rầy trị liệu:
- Chờ một chút đi, có lẽ sắp xong rồi.
- Cha, vị bác sĩ Tần này có y thuật cao hơn cha thật sao? Nếu chỉ là võ giả có chân khí, tuy trong thiên hạ không nhiều lắm nhưng với thực lực của Chu gia, tìm vài người cũng không thành vấn đề. Nhưng chân khí thực sự có tác dụng lớn với bệnh của Tinh nhi?
Chu Thanh Sơn rất ngạc nhiên.
- Không chỉ là chân khí, mấu chốt là y thuật. Hành châm là một môn học vấn cao thâm, chút y thuật của ta nếu so sánh với Tần tiên sinh thì kém xa.
Chu Vân Phong vẻ mặt khâm phục.
- Thì ra là vậy.
Chu Thanh Sơn gật đầu.
Đúng lúc này một cô gái cao gầy mặc áo sơ mi trắng, quần dài bó mông vội vã chạy theo hành lang tới.
- Ngữ nhi? Sao con đột nhiên lại về nhà?
Chu Thanh Sơn buồn bực nói, vì Chu Phương Ngữ có mâu thuẫn với trong nhà nhiều năm nay, bình thường đều ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
Chu Phương Ngữ thấy cha và ông đều có mặt, vẻ mặt như phủ sương:
- Đương nhiên tôi cần về! Các người gọi đám lang trung giang hồ tới xem bệnh cho chị. Những người này đều chỉ làm dáng, đều khiến chị tôi thất vọng, tôi có thể không trở lại ư?!
- Câm miệng!
Chu Vân Phong răn dạy:
- Càng ngày càng không biết quy củ! Sao có thể nói Tần tiên sinh như vậy?! Tần tiên sinh từ sáng đến giờ vẫn luôn chữa trị cho chị cháu, giờ là thời điểm mấu chốt, không cho phép cháu quấy rối!
- Tần tiên sinh? Sao tôi chưa từng nghe qua danh gia trung y nào họ Tần?
Chu Phương Ngữ cười lạnh.
Chu Vân Phong nhíu mày:
- Không phải là cháu gặp Tần tiên sinh rồi sao, hắn nói từng ở bệnh viện gặp cháu.
Chu Phương Ngữ sững sờ, cẩn thận suy nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh một người con trai.
- Chẳng lẽ là Tần Xuyên?
- Hả, xem ra hai người quen nhau.
Chu Vân Phong mỉm cười.
Chu Phương Ngữ muốn phát điên, khó tin nhìn ông và cha:
- Các người tin những lời ma quỷ của tên đó?! Hắn ngay cả viện y học cũng chưa đi qua, cũng không có giấy phép hành nghề! Hắn nói y thuật của hắn đều học từ một ông lão trên núi!
Mấu chốt là hắn chỉ là một tên trông Net! Các người cảm thấy một người có y thuật cao minh sẽ đi làm nhân viên tiệm Net sao?!
Chu Thanh Sơn lúc này mới biết Tần Xuyên lại là một nhân viên trông Net, không khỏi kinh ngạc nhìn cha mình.
- Cha, Ngữ nhi nói thật sao?
Chu Vân Phong cũng xấu hổ ho khan một tiếng:
- Đúng là trông Net… Chỉ có điều…
- Đã đủ rồi!
Hốc mắt Chu Phương Ngữ đỏ lên, thương tâm nói:
- Rốt cục hai người muốn làm chị tổn thương bao nhiêu lần mới cam tâm? Trung y không trị được cho chị, đến giờ hai người vẫn không chịu thừa nhận sao?
Chẳng lẽ muốn khiến chị giống như mẹ với bà, đều vì sự cố chấp của hai người mà rời đi sao?
Sắc mặt cha con Chu gia đều rất khó coi, lộ vẻ đau thương và áy náy.
Chu Phương Ngữ nói xong những lời này, bước nhanh về phía phòng của chị gái.
Chu Vân Phong nóng nảy, vội vàng ngăn cản:
- Không được! Không thể xông vào, quấy rầy thi châm có thể khiến chị cháu bị thương!
- Thi châm?
Chu Phương Ngữ kinh ngạc nói:
- Còn để hắn tiến hành châm cứu?! Các người muốn hại chết chị sao?! Châm cứu có thể trị bệnh sao?!
Khi hai người đang tranh chấp, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gọi của Chu Phương Tinh.
- A! Anh mau lên đi… Tôi nghe thấy tiếng tiểu Ngữ!
- Tôi đang cố gắng né, chân cô kẹp chặt quá, tôi phải đẩy chân cô ra mới nhét được…
Đây là tiếng Tần Xuyên.
Nghe hai câu đối thoại này, Chu Phương Ngữ cũng vậy, Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn cũng thế, đều trợn mắt há mồm.
- Nếu không tôi gác chân cô lên bả vai tôi, tư thế này tiện hơn một chút!
- Không còn thời gian! Tùy anh muốn làm như nào thì làm!
Ba người ngoài cửa sắc mặt đỏ bừng, trong lòng Chu Vân Phong muốn bật khóc, sư thúc tổ của tôi ơi! Ngài đang làm gì vậy?!
Chu Phương Ngữ trừng mắt nhìn ông nội một cái:
- Ông nghe một chút đi, đây chính là sắc lang mà ông tìm tới!
- Không đúng, sao Tinh nhi lại…
Người làm cha như Chu Thanh Sơn tan nát cõi lòng, con gái lại chủ động đón nhận tên Tần Xuyên này? Chẳng lẽ lần đầu gặp mặt đã yêu tới chết đi sống lại?!
Chu Phương Ngữ không nhịn được nữa:
- Chị không phải loại người như vậy! Nhất định là tên Tần Xuyên này cưỡng ép, tôi vào cứu chị!
Cha con Chu gia cũng không dám ngăn cản, bọn họ cũng rất nóng lòng.
Chu Phương Ngữ dùng sức đẩy cửa ra, chạy nhanh vào phòng, nhìn quang cảnh trên giường, hai mắt muốn phóng lửa!
Chỉ thấy hai chân Chu Phương Tinh gác trên vai Tần Xuyên, hai cánh tay hắn đưa vào dưới váy Chu Phương Tinh, không biết đang làm gì.
Đúng lúc đó, Tần Xuyên mặc quần lót xong, nghe thấy có người tiến vào, vội vàng rút tay ra.
Gỡ khăn lụa che mắt xuống, thấy ba người đứng ở cửa, khoan thai cười.
- Bác sĩ Chu, cô cũng tới sao… Tôi vừa hoàn thành lần trị liệu đầu tiên cho chị của cô.
Chu Phương Tinh cảm thấy tư thế này quá bất nhã, giãy dụa, để hai chân mình hạ xuống, quay đầu cười nói:
- Tiểu Ngữ, sao em đột nhiên lại về nhà?
- Hừ, may mà em gọi điện thoại cho bảo mẫu, mới biết hôm nay có một tên thần côn tới nhà. Chị không cần sợ, em thay chị dạy dỗ hắn ta!
Nói xong, Chu Phương Ngữ hùng hổ xông tới bên giường, vung tay tát Tần Xuyên!
- Tôi đánh chết tên sắc lang này! Chị của tôi cũng dám khi dễ?!
Tần Xuyên sợ tới ngây người, cô gái này vừa gặp mặt, không nói không giằng đã muốn đánh người vậy?!
Hắn hơi cúi đầu đã tránh được một tát này, sau đó xoay người xuống giường, di chuyển ra phía sau Chu Phương Ngữ.
- Này! Bác sĩ Chu! Nói chuyện thì có thể, đánh người đừng đánh mặt! Tôi dựa vào mặt để ăn cơm, đừng đập bát cơm của tôi!
Tần Xuyên thần sắc đề phòng, tùy thời đều có thể chạy trốn.