Chương 403: Xuất bài không theo quy tắc thông thường
Sở Vân Tiêu tay cầm một ly Champagne, vẻ mặt đày cảm khái đánh giá nhìn Liễu Hàn Yên một lượt từ trên xuống dưới, cười gật đầu, nói:
-Đúng vậy, Hàn Yên, đã bao lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ, hình như là từ cái ngày mà em tới Quân khu Giang Nam, còn anh thì đi Canada chúng ta chưa từng gặp mặt nhau lần nào thì phải.
-Ừ.
-Em đúng thật là càng ngày càng xinh đẹp đó, lúc mười mấy tuổi cũng đã đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành rồi vậy mà hiện tại phải nói là đẹp tựa tiên nữ hạ phàm vậy.
Sở Vân Tiêu cũng không hề keo kiệt mà hết lời ca ngợi vẻ đẹp của cô.
Nếu là những cô gái bình thường khi nghe thấy những lời khen như vậy, đại đa số xẽ xấu hổ thẹn thùng nhưng Liễu Hàn Yên lại không như vậy, cô không coi những lời nói đó là lời khen dành cho mình nên cũng chẳng có chút cảm giác nào.
-Ừ.
Liễu Hàn Yên cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Sau đó, cô gái yên lặng khoác tay mình lên tay Tần Xuyên, đứng sát lại gần hơn.
Tần Xuyên thầm nghĩ trong lòng, thì ra cái thằng cha này chính là tên họ Sở đã từng cầu hôn với Liễu Hàn Yên. Vẻ ngoài cũng tạm chấp nhận được, hình như còn cao hơn hắn 3 phân, hình tượng Rùa Biển (du học sinh về nước) thành công, có học thức, thảo nào lại có gái Tây theo…
Quan trọng nhất chính là thằng cha này còn không biết xấu hổ mà đi nịnh hót người phụ nữ của mình, đây rõ ràng là lời khiêu khích muốn liều mạng với hắn đây mà!
Lúc hắn đang thầm tính xem làm thế nào để xử đẹp “tình địch” từ trên trời rơi xuống này thì đột nhiên lại thấy Liễu Hàn Yên chủ động dựa sát vào mình, vô cùng mờ ám, điều này khiến hắn rất vui.
Xem ra cô gái nhỏ này chắc cũng sợ hắn hiểu lầm cái gì đó nên mới dùng hành động để thể hiện thái độ của mình.
Đúng nha! Dù sao thì bọn họ cũng đã kết hôn rồi kia mà, kinh nghiệm cùng nhau trải qua sinh tử đâu rồi? Cái loại người này thì có gì để mà lo lắng kia chứ!
Sở Vân Tiêu nhìn thấy hành động này của Liễu Hàn Yên, nụ cười trên mặt biến mất, phức tạp nhìn Tần Xuyên nói:
-Cậu chính là người có hôn ước từ nhỏ với Hàn Yên, tên Tần Xuyên đúng không?
Tôi là Sở Vân Tiêu của Sở gia, tôi lớn hơn Hàn Yên vài tuổi, cũng coi như là anh trai của cô ấy, nhưng mà cậu cũng không cần thiết phải gọi theo cô ấy đâu, chỉ cần gọi tên tôi là được rồi.
Nói xong, Sở Vân Tiêu rụt rè giơ tay ra trướt mặt Tần Xuyên, nhưng trong mắt anh ta lại không hề có một tia thân thiện nào.
Lúc này không ít người mới biết được thì ra cái người may mắn “Trong truyền thuyết” lấy được đệ nhất mỹ nhân nhà giàu chính là Thiếu gia bị bỏ rơi của Tần gia.
Tần Xuyên nhìn cánh tay đưa ra trước mặt nhưng lại lắc đầu, nói:
-Anh đừng làm như là thân thiết lắm như thế được không? Vợ tôi không có em trai hay anh trai nào cả, nếu chỉ cần là lớn hơn cô ấy thì là anh trai của cô ấy, vậy chẳng phải ngoài đường kia cũng có cả một đống người vợ tôi phải gọi là anh sao?
Sở Vân Tiêu sửng sốt, không ngờ tới Tần Xuyên lại từ chối bắt tay với anh ta, vì vậy nhíu mày nói:
-Tôi không phải là có ý đó, cậu đừng hiểu lầm. Mặc dù trong lòng tôi không thể nào bỏ được Hàn Yên nhưng tôi biết hai người đã kết hôn rồi, nên cũng không hề có ý gì khác.
Nghe xong những lời này, Tần Xuyên có bình tĩnh đến mấy cũng phải điên tiết lên.
-Mẹ nó chứ! Nếu mày đã biết cô ấy là vợ của tao thì khôn hồn mà cút đi thật xa vào! Hàn Yên… Hàn Yên, đấy là cái tên để cho mày gọi đấy hả? Lại còn cái gì mà không bỏ xuống được? Da mặt mày được tạo thành từ xi măng cốt thép đấy à?
Tần Xuyên không thể chịu nổi cái thằng cha suốt ngày tỏ vẻ đạo mạo này nữa, tưởng ra nước ngoài vài năm là giỏi lắm chắc!
Quan trọng là, Liễu Hàn Yên đã tỏ rõ thái độ lập trường của cô như vậy rồi mà cái tên Sở Vân Tiêu này còn mặt dày mày dạn mà tỏ tình nữa chứ!
Đứng trước mặt hắn mà lại còn dám ngang nhiên tỏ tình với vợ của hắn? Nếu đây mà là ở chỗ hoang vu rừng rú thì Tần Xuyên đã tẩn cho tên này xịt khói đầu ra rồi!
Mọi người xung quanh đều ngây người, không ngờ thiếu gia bị bỏ rơi của Tần gia lại có thể không coi ai ra gì mà nổi giận, mắng Sở Vân Tiêu như vậy!
Sở Vân Tiêu cũng sửng sốt, một lát sau sắc mặt anh ta trầm xuống, không vui nói:
-Cái thứ ngôn ngữ thô lỗ như vậy mà lại có thể xuất hiện ở một nơi trang trọng thần thánh như thế này, thật đúng là đã để cho tôi được mở rộng tầm mắt.
Bất kể cậu có nói gì đi nữa thì tình cảm mà tôi dành cho Hàn Yên cũng chỉ là loại tình cảm ái mộ thuần khiết, đây là tự do của một con người bình thường. Người như cậu đến cả tự do nhân quyền mà cũng không hiểu, thật sự rất bất ngờ khi Tần gia lại đón cậu về!
Hàn Yên phải gả cho cậu chẳng khác nào “ Hoa nhài cắm bãi…”, Sở Vân Tiêu tôi đây sẽ không bao giờ thừa nhận cái loại người như cậu lại có thể trở thành chồng của Hàn Yên!
-Mày có thừa nhận hay không thì có liên quan gì? Mày tưởng mình là ai? Tôi ở cùng với vợ mình còn cần phải có sự đồng ý của mày mới được sao? Cút đi!
Tần Xuyên không hề khách khí mà lạnh lùng mắng.
-Cậu dám bảo tôi cút?
-Sao hả? Không phục? Nếu không phục thì ra ngoài quyết đấu một trận. Sống chết sẽ do ông trời định đoạt, để xem ông đây có cho cái loại “tiểu bạch kiểm” (trai bao) nhà mày ra bã không?
-Cậu…
Sở Vân Tiêu thật sự không ngờ Tần Xuyên lại có thể cương quyết như vậy, hơn thế nữa còn không để cho Sở gia nhà bọn họ chút mặt mũi nào. Cái loại xuất bài không theo quy tắc thông thường lại không logic như thế này khiến anh ta nghẹn họng không biết phải làm gì mới phải.
Tuy rằng anh ta cũng xuất thân trong gia đình võ học, nhưng lại không phải sinh ra trong thời chiến nên cũng không có ý định tòng quân, từ nhỏ đã khinh thường vũ phu, lúc nào cũng cố gắng học tập kinh doanh, đương nhiên là không dám luận võ với Tần Xuyên rồi.
Anh ta đành phải cười lạnh, nói:
-Cái loại thô tục như cậu đã bị xã hội hiện đại đào thải rồi từ lâu rồi. Võ học chẳng qua cũng chỉ là cậy mạnh mà thôi, thời này tư bản mới nắm quyền khống chế thế giới, tôi không muốn chấp nhặt với cậu!
-Nói như đấm vào tai vậy! Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tư bản có tác dụng gì? Không phải chỉ là tiền thôi sao? Ông đây không thiếu, mày liệu có nhiều tiền hơn tao không?
Tần Xuyên liếc mắt, nghĩ thầm thằng cha này không chỉ là một tên thỏ đế mà là một thằng đần nữa chứ, chẳng trách Liễu Hàn Yên lại chướng mắt tên này.
Mỹ nữ tóc vàng đứng cạnh Sở Vân Tiêu lên mặt kiêu ngạo nói:
-Năm ngoái Chủ tịch Sở đã lọt vào trong Top 10 tỉ phú trẻ tuổi chưa đến ba mươi của toàn nước Mỹ, tài sản của anh ấy đã vượt qua con số 20 tỷ đôla.
Lời này vừa nói ra, khách mời đứng xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc, một vài Tiểu thư con nhà danh giá thì lại dùng ánh mắt ái mộ nhìn Sở Vân Tiêu.
Trên thế giới này, những người học võ thường không có sức hấp dẫn lắm đối với phụ nữ bởi vì dù sao thì hiện tại cũng đã là thời bình rồi, người có giỏi võ đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
-Kelly, đừng nói nữa, tối nay chúng ta đến đây là để làm từ thiện, với cả còn phải đi gặp lại bạn cũ nữa, không cần phải chấp nhặt với cái loại vô văn hóa, thiếu giáo dục này.
Nói xong câu đó, Sở Vân Tiêu quay người mang theo nữ trợ lỹ của anh ta đi xã giao với những người khác.
Tần Xuyên càng nghe càng giận, thằng cha này cho rằng nó nhiều tiền hơn mình chắc? Đang muốn tiến đến đấu với tên đó một trận thì lại bị Liễu Hàn Yên kéo lại.
-Bà xã à, em kéo anh làm gì? Anh không thể để mình thua kém thằng đó được!
Tần Xuyên đâu thể chịu được chuyện mình lại thua cái loại nhãi nhắt này ngay trước mặt vợ mình chứ!
Nhưng Liễu Hàn Yên lại nhẹ nhàng nói:
-Dù sao thì anh ấy cũng là con trai của Sở Tướng quân, nếu như bị làm sao thì quan hệ của hai nhà chúng ta cùng Sở gia sẽ không tốt. Huống hồ, chỉ cần em biết anh chính là chồng của em là được rồi, anh cần gì phải chứng minh cho người khác thấy để làm gì?
-Ặc…
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, đạo lý này hình như cũng đúng, vì vậy liền cười cười, cũng chẳng muốn so đo với tên kia làm gì.
Đúng lúc này, Chu Chí Bang hay tay ôm hai em đi về phía Tần Xuyên.
-Thật là đặc sắc nha! Tần thiếu gia, tôi vừa mới đến đã thấy cậu mở miệng mắng mỏ người ta trong loại tiệc tối như thế này là sao?
Chu Chí Bang tỏ rõ thái độ xem kịch vui, anh ta cảm thấy tên nhóc Tần Xuyên này thật đúng là rất thú vị, không hề giống với thế hệ con em thế gia bây giờ chút nào.
Tần Xuyên liếc nhìn hai người phụ nữ đi cùng anh ta, nhíu mày nói:
-Mặc dù xét về mặt số lượng thì bên anh chiếm ưu thế nhưng về mặt chất lượng thì bên tôi vẫn hơn.
Chu Chí Bang nghĩ nghĩ một lúc, lúc hiểu ra thì dở khóc dở cười, nói:
-Tần Thiếu gia à, tôi không có ý muốn so đo với cậu, đừng hiểu lầm.
Tần Xuyên cũng chẳng muốn nói nhiều với anh ta, cũng không muốn nói chuyện xã giao với nhiều người nên kéo Liễu Hàn Yên đi về phía bàn ăn.
Nhưng Chu Chí Bang lại vẫn cứ đi theo, cười nói:
-Tần Thiếu gia, nghe nói hôm nay ở Bộ An toàn Quốc gia cậu lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó nữa đúng không?
Tần Xuyên liếc mắt nhìn anh ta:
-Mấy cái loại tin tức kiểu đó anh nắm bắt cũng nhanh đấy chứ nhỉ!
-Ha ha, chẳng qua là do chuyện của cậu thật sự là quá chấn động lòng người nên không biết cũng khó.
Chú Chí Bang híp mắt cười nói:
-Nhưng tôi cũng rất mong chờ vào một tương lai không xa, Chu gia chúng tôi sẽ liên minh với Tần gia nhà anh.
-Việc này thì đi tìm mấy lão già Tần gia mà nói chuyện chứ đừng có mà đứng đấy nói nhảm với tôi làm gì!
Tần Xuyên không có hứng thú nói chuyện về việc mấy đại gia tộc kéo bè kết phái gì đó.
-Tương lai Tần gia không phải sẽ là của Tần thiếu gia đó sao? Giờ tôi nói chuyện với cậu cũng như nhau cả mà.
Chu Chí Bang rất biết cách nói chuyện.
Đợi đến khi Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên dựa theo thứ tự mà ngồi xuống vị trí của mình, Chu Chí Bang vẫn bám theo ngồi xuống vị trí bên cạnh hai người.
-Phía bên trên tấm thẻ này không phải tên anh.
Tần Xuyên muốn nhanh chóng đuổi tên kẹo cao su này đi, bởi vì hắn cảm thấy tên Lão đại Chu gia này quá khôn khéo, nói chuyện với anh ta tốn rất nhiều nơron thần kinh.
Nhưng Chu Chí Bang lại lấy tấm thẻ tên xuống, cười cười:
-Thay đổi vị trí, chắc cũng chẳng có ai để ý đâu.
Tần Xuyên im lặng, người ta đương nhiên là không để ý rồi, ai bảo không có gia tộc nào có thể mạnh hơn Chu gia nhà các người chứ!?
-Tần thiếu gia, buổi tiệc tối nay là cơ hội rất khó mới có được, Phó thủ tướng sẽ đích thân lên phát biểu khai mạc buổi tiệc, chính vì vậy cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này mà bỏ tiền ra mua mấy sản phần từ thiện về, nếu không sẽ lãng phí mất cơ hội được làm quen với Phó thủ tướng đấy.
Chu Chí Bang nhấp một ngụm rượu đỏ, cười nói.
Không đợi Tần Xuyên nói chuyện, Liễu Hàn Yên có chút bất ngờ, nghiêm túc hỏi lại:
-Phó thủ tướng sẽ đến đây sao? Sao trước đấy không hề có bất kì thông báo nào vậy?
Với tư cách là Nguyên thủ quốc gia dưới một người trên vạn người, vị trí Phó thủ tướng thậm chí còn vượt qua cả Tứ Đại Gia Tộc hiện nay.
Dù sao thì người có địa vị cao nhất trong Tứ Đại Gia Tộc là Gia chủ của Long gia, nhưng cũng chỉ là người đứng thứ hai trong Quân đội hiện nay mà thôi.
Trong hầu hết các loại tình huống, bởi vì Thủ tướng quá nổi bật nên người trong các gia tộc đều rất khó có cơ hội được gặp mặt, có thể gặp được Phó thủ tướng đã là cơ hội ngàn năm mới có được rồi.
Chính vì vậy, câu nói nhắc nhở của Chu Chí Bang đã khiến Liễu Hàn Yên vô cùng kinh ngạc.
Chu Chí Bang khẽ cười:
-Đây là tin tức mới nhất mới nhận được, hai người không phát hiện thấy, ở bên ngoài khách sạn, lực lượng bảo vệ được sử dụng ở cảnh giới cấp hai hay sao? Nếu như không phải là vì Phó thủ tướng sẽ tới đây thì sẽ không cần phải làm như vậy làm gì.