- Không hổ danh võ giả cao cấp, kiểm soát cơ thể giỏi thật, chỉ nhìn qua là đã ký được chữ ký y hệt, xem ra không cần đến tập giấy nháp tôi cầm theo rồi – Lý Vân cảm khái.
Tần Xuyên cười vẻ sâu xa:
- Tôi chỉ biết làm việc tay chân thôi, làm sao sánh được với Lý tiểu thư, đầu óc người bình thường làm sao nghĩ ra được những việc cô làm.
Lý Vân mỉm cười nói:
- Tần tiên sinh quá khen, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đến tỉnh Nam đây, việc này xong sớm chừng nào hay chừng đấy, chúng ta không có nhiều thời gian sáp nhập hoàn toàn tập đoàn mỹ nghệ, còn rất nhiều việc phải làm để tăng độ tin cậy của cô ấy.
- Lần sau cần ký tên Lý tiểu thư ký thay tôi là được rồi, tôi hoàn toàn tin tưởng cô – Tần Xuyên nói, biết chắc chắn cô ta không dám lừa mình.
Lý Vân lễ phép cúi đầu:
- Đã hiểu, cảm ơn anh đã tin tưởng, tôi đi trước đây, có gì thay đổi sẽ liên lạc lại với anh sau.
Tần Xuyên không giữ lại ăn cơm, chiều nay hắn cũng có rất nhiều việc phải làm.
Việc đầu tiên là giấu Thần Quang. Hắn không có chỗ nào khác để giấu, đành chôn nó cùng mảnh vỡ màu vàng trong vườn hoa.
Tần Xuyên từng nghĩ đến chuyện giấu chúng ở vách đá bên bờ biển, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu có người muốn tìm chúng thật thì giấu ở chỗ lộ liễu như thế này lại hay hơn.
Việc thứ hai là người nhà họ Chu sẽ mang thuốc mới đến tìm Tần Xuyên giám định.
Chu Vân Phong đã giục Tần Xuyên hai lần, nhưng trước đây Tần Xuyên đang ở Nga chưa kịp về.
Mấy mặt hàng thuốc của nhà họ Chu đều đã được Tần Xuyên cải tiến, chỉ cần xác nhận bước sản xuất cuối cùng trong dây chuyền không có vấn đề là có thể xuất khẩu toàn diện, kể cả kế hoạch hướng đến thị trường Âu Mỹ.
Người giúp hắn xử lý quan hệ hợp tác với nhà họ Chu là Bạch Dạ, có thể nói Tần Xuyên chỉ lo mặt kỹ thuật, tất cả còn lại là do Bạch Dạ làm.
Thân phận của Bạch Dạ ở Trung Quốc có phần mẫn cảm, cho dù đã có thân phận ngụy tạo mới nhưng cô vẫn không dám xuất đầu lộ diện, hơn nữa người nhà họ Chu còn biết mặt cô.
Cho nên lần nào Bạch Dạ cũng thông qua người đại diện tham gia họp mặt và truyền đạt ý kiến.
Tần Xuyên không thể không khâm phục tài kinh doanh của Bạch Dạ, không chỉ là đầu óc nhạy bén mà còn là cách cô dùng người, người nào vào đúng chỗ người đấy, Lý Vân là một ví dụ điển hình.
Có người như thế quản tiền cho, tuy thỉnh thoảng đốt cho một mẻ gần khuynh gia bại sản nhưng Tần Xuyên cũng yên tâm.
Buổi chiều, Chu Vân Phong cùng con gái Chu Thanh Thanh và cháu gái Chu Phương Ngữ cùng đến Bích Hải Sơn Trang.
Tần Xuyên bảo họ lái xe đến thẳng bến cảng, chỗ hắn đậu du thuyền.
Ba người nhà Chu Vân Phong đã tấm tắc khen ngợi khu biệt thự cao cấp Tần Xuyên đang ở, bây giờ nhìn du thuyền bảy tầng hào nhoáng lộng lẫy của Tần Xuyên mà choáng mắt.
Ngay cả trên tivi cũng chưa bao giờ nhìn thấy du thuyền nào khổng lồ như thế này!
- Ôi chao, bác sĩ Chu cũng đến rồi? Khách quý khách quý! – Tần Xuyên tay cầm lon Coca đứng trên boong thuyền ngoắc ngoắc.
Chu Phương Ngữ mặc áo sơ mi vàng và quần jeans, gió biển thổi mái tóc tơ bay tung, dáng người cao cao thanh tú, gương mặt rực rỡ tươi đẹp như hoa.
Nghe Tần Xuyên nói thế, cô đỏ bừng mặt quay đầu đi nói:
- Tôi có muốn đến đâu, ông tôi cứ bắt tôi đi đấy chứ.
- Haha, sư thúc tổ, tôi muốn dẫn Ngữ Nhi đến nghe cậu dạy bảo, vừa hay nó được nghỉ ở nhà, tôi liền kéo nó theo luôn, con bé rất tò mò không biết chỗ cậu ở như thế nào đấy – Chu Vân Phong nói.
- Cháu không có! Ông đừng nói linh tinh! – Chu Phương Ngữ hờn lẫy nói, gương mặt càng đỏ hơn.
Tần Xuyên vỗ ngực nói:
- May mà chỗ tôi cũng không tồi tàn lắm, mọi người lên đây đi.
Tần Xuyên không khỏi thầm kiêu hãnh, ai mà chẳng thích có thể diện, xem ra đống đồ cô nàng phá gia chi tử Bạch Dạ mua về cũng có ích đấy chứ.
Ba người nhà họ Chu lên thuyền, nhìn thấy cảnh xa hoa như cung điện nổi bỗng cảm thấy hơi e sợ.
Trên thuyền có hai người giúp việc toàn thời gian, phụ trách điều phối người làm và điều khiển du thuyền, còn có cả một đầu bếp nhà hàng cao cấp.
Tần Xuyên đồng ý để Bạch Dạ thuê, dù sao thì mua cũng mua rồi, tận dụng vẫn hơn, tạo nên một chỗ nghỉ ngơi thư giãn cho mình và mấy cô gái.
Trừ Bạch Dạ, sau khi Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu biết có du thuyền và trực thăng cũng đến hai lần, đáng tiếc cả hai lần Tần Xuyên đều không ở nhà.
Đáng tiếc là Liễu Hàn Yên không quan tâm đến mấy chuyện này, thậm chí chưa chắc cô đã biết có du thuyền hay không, Tần Xuyên muốn khoe khoang với vợ cũng chẳng có cơ hội.
- Sư thúc tổ à, trước đây cậu nói cậu không có tiền, chiếc du thuyền này đáng giá bằng nửa gia tài nhà họ Chu chúng tôi rồi – Chu Vân Phong ngồi trên ghế salon vẻ hơi thiếu tự nhiên.
Chu Thanh Thanh lại chú ý đến chiếc trực thăng đang đỗ bên ngoài:
- Tần tiên sinh, chiếc trực thăng kia cũng là của cậu à?
Tần Xuyên nhún vai nói:
- Đúng thế, tôi cũng mới đi một lần thôi, mọi người có muốn thử không? Vừa hay trên thuyền có người biết lái máy bay đấy.
Ba người nhà họ Chu thầm tặc lưỡi, giàu ghê thật, Chu Thanh Thanh xua tay cười nói:
- Không cần phiền thế đâu, tôi chỉ cảm thấy Tần tiên sinh rất giỏi, trẻ thế này đã ở cấp bậc cao như thế, chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ.
- Dì đừng khen cậu ta như thế, trước đây cậu ta nghèo không một xu dính túi, trong nháy mắt đã thành triệu phú, ai mà biết tiền của cậu ta từ đâu ra! – Chu Phương Ngữ lẩm bẩm.
Chu Vân Phong nhíu mày:
- Ngữ Nhi không được vô lễ, Tần tiên sinh là con trai trưởng nhà họ Tần, có tiền là điều khó hiểu sao?
Chu Phương Ngữ bĩu môi, đôi mắt mở to đầy nghi vấn.
- Lời trẻ con không chấp, phu nhân của sư thúc tổ cũng sẽ không chấp những lời nói ngây ngô của tiểu bối đâu – Tần Xuyên cười hi hi nói.
- Cậu mới là đồ trẻ con ấy! – Chu Phương Ngữ nghĩ thầm, tên nhóc này còn chẳng lớn tuổi bằng mình nữa.
Chu Vân Phong sợ hai người bắt đầu đấu khẩu, vội bảo Chu Thanh Thanh mang mẫu thuốc chờ kiểm định ra.
Trên mặt bàn bày ra bảy loại thuốc thành phẩm, mỗi loại đều đã được chế tạo lại cẩn thận theo yêu cầu của Tần Xuyên.
- Nước Mỹ quản lý các mặt hàng thuốc rất nghiêm ngặt, bảy loại thuốc này của chúng tôi chỉ có thể xâm nhập vào thị trường Bắc Mỹ dưới hình thức thực phẩm chức năng vào năm sau, nhưng nhờ Tần tiên sinh lần này chúng tôi đã qua được vòng giám định một cách nhanh chóng – Chu Thanh Thanh nói.
Tần Xuyên gật đầu:
- Bất kể là thuốc hay là thực phẩm chức năng thì có tác dụng rồi thị trường sẽ được mở rộng, đều để giúp con người khỏe mạnh cả, tên gì không quan trọng.
Tần Xuyên nói rồi cầm các mẫu thuốc lên xem xét tỉ mỉ.
Trên mặt hắn hoàn toàn không có ý chơi đùa, thần thái nghiêm túc chăm chú, mẫu nào cũng ngửi, nếm, hỏi kỹ thành phần nguyên liệu, nơi sản xuất, năm sản xuất, thể loại thuốc…
Sau khi kiểm tra xong một lượt, Tần Xuyên cầm một mẫu thuốc lên nói:
- Cái này không được, trong thuốc có tam thất, phải dùng hoa tam thất chứ không phải bột tam thất, tôi viết rõ rồi sao còn dùng bột tam thất lẫn vào đây?
- Ơ… không được dùng bột tam thất sao? Chỉ được dùng hoa? Thế thì thành phẩm khác hoàn toàn rồi – Chu Thanh Thanh cau mày nói.
Tần Xuyên nghiêm nghị nói:
- Cho dù nước Mỹ có nói sản phẩm của chúng ta là thực phẩm chức năng nhưng chúng ta vẫn phải coi nó như thuốc Đông dược mà làm cẩn thận, nếu không thì đúng là chỉ làm được thực phẩm chức năng thôi!
Hàm lượng notoginsenoside trong hoa tam thất và trong các bộ phận khác của tam thất không giống nhau, hiệu quả thông kinh hoạt lạc của hoa tam thất tốt hơn nhiều. Ngoài ra hoa tam thất tính mát, bột tam thất tính ấm, dùng trong thời gian sẽ xuất hiện những khác biệt rõ rệt, không thể xem nhẹ được.
Chu Vân Phong tiếp nhận ý kiến, nói:
- Thì ra là như thế, chúng tôi sơ ý rồi, sư thúc tổ nói đúng, tạm thời không đưa thuốc này ra, nếu khó thành phẩm thì không cần đến nó nữa.
Tần Xuyên tươi cười nói:
- Thế là được rồi, những cái khác được lắm, mọi người cũng vất vả, ở lại ăn tối rồi hãy đi nhé? Đầu bếp trên thuyền là người Pháp đấy, món gan ngỗng và món trứng cuộn ông ta làm cực kỳ ngon.
Ba người nhà họ Chu nhìn nhau rồi đồng ý, họ cũng muốn đi xem cái du thuyền xa hoa này có những gì.
Tần Xuyên đóng trọn vai trò chủ nhà, dẫn ba người đi xem khắp nơi.
Chu Vân Phong lớn tuổi, dạo một vòng rồi xuống ngồi trong phòng rượu xem tivi. Chu Thanh Thanh biết hồ bơi trên thuyền có thể biến thành hồ nước nóng, còn có thể matxa bằng dòng nước, liền mượn một bộ áo tắm xuống ngâm mình.
Chu Phương Ngữ cũng muốn ngâm nước nóng nhưng không tiện lắm, vừa ngồi phơi nắng trên boong thuyền (nắng không dịu lắm), vừa uống nước ép trái cây.
Tần Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô bác sĩ xinh đẹp, nhìn đôi chân dài thẳng tắp của cô mà nhủ thầm, chị em nhà họ Chu này đúng là mỹ nhân hiếm có.
- Đồ háo sắc, nhìn cái gì mà nhìn – Chu Phương Ngữ co chân về, trừng mắt nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên bĩu môi:
- Dữ thế làm gì, học theo chị gái cô một tí đi, hiền hậu một tí mới gả cho người tử tế được.
- Ai cần cậu xen vào cho ý kiến! Chờ chị tôi về tôi sẽ mách, trong khi chị ấy đang khảo cổ cực khổ bên ngoài thì cậu lại tìm nữ nhân ăn chơi đàng điếm, mua du thuyền sắm máy bay! – Chu Phương Ngữ thở phì phì nói.
Tần Xuyên buồn bực nói:
- Tuy là tiền của tôi nhưng có phải tôi mua đâu, hơn nữa lúc nào tôi cũng nghĩ đến Tinh Nhi, phải chạy khắp thế giới tìm cô ấy mới được tính là thật lòng à?
- Tôi mặc kệ, tôi nhất định không để chị tôi rơi vào hang cọp đâu – Chu Phương Ngữ nói.
Tần Xuyên đang định khuyên nhủ cô em vợ tương lai thì một chiếc xe Benz xuất hiện ở dưới du thuyền.
Bạch Dạ đeo kính mát, mặc váy dài diềm hoa sen màu hồng kiểu Victoria, thắt nơ bướm, phong cách cổ điển, đang đi cùng Freyja xuống thuyền.
Tần Xuyên sững người, thầm kêu một tiếng hỏng rồi, nhưng không kịp nữa.
- Ý? Kia không phải hội trưởng Bạch Dạ sao? Sao cô ấy cũng ở đây? – Chu Phương Ngữ đã nhìn thấy, giật mình hỏi.
Bạch Dạ từng là nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố Đông Hoa, Chu Phương Ngữ tất nhận ra, còn biết vì phạm tội gì đó mà Bạch Dạ phải trốn ra nước ngoài.