Tiến vào khu bán quần áo, Diệp Tiểu Nhu cũng khó tránh khỏi thiên tính của con gái, xem trái nhìn phải, tinh lực vô hạn, dường như mỗi cửa hàng đều đi vào xem.
Thỉnh thoảng lại cầm y phục khoa chân múa tay, hỏi thăm ý kiến của Tần Xuyên.
Tần Xuyên mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn dáng vẻ tươi cười mà phối hợp, thỉnh thoảng đưa ra chút đề nghị, để cô bé cảm nhận được dụng tâm của hắn.
Sau hơn hai giờ, trên tay Tần Xuyên đã ôm hai ba cái túi, bên trong đều là quần áo của Diệp Tiểu Nhu.
- Anh Tần Xuyên thật tốt, em nghe bạn học nữ trong lớp nói, bạn trai của các cô không chịu cùng các cô đi dạo phố, cho dù tới cửa hàng cũng rất lười. Không giống như anh, còn chú ý như vậy.
Tần Xuyên bị nói tới có chút ngượng ngùng, cười nói:
- Việc này cũng phải xem là ai, đoán chừng những bạn học nữ kia của em không đủ xinh đẹp. Anh đi dạo phố với mỹ nữ tiểu Nhu, đương nhiên không thể lười biếng.
Diệp Tiểu Nhu cười ngọt ngào, bỗng nhiên kiễng mũi chân, hôn một cái lên miệng Tần Xuyên.
Sau nụ hôn khích lệ như chuồn chuồn lướt nước này, Diệp Tiểu Nhu mặt đỏ bừng, xoay người nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đi ăn kem có được không?
Tần Xuyên cảm thấy toàn thân tinh lực dồi dào, đây mới là cô gái ngoan, mỗi hành động đều khiến trong lòng người khác ngứa ngáy.
- Tiểu Nhu, em phụ trách ăn kem, anh ăn miệng nhỏ của em có được không?
Tần Xuyên cười xấu xa hỏi.
- Ai nha! Anh Tần Xuyên không được như vậy, rất xấu!
Diệp Tiểu Nhu đã hối hận, sớm biết như vậy đã không hôn hắn.
- Không phải đều ngọt sao, còn tiết kiệm tiền nữa.
Tần Xuyên chớp chớp mi.
Diệp Tiểu Nhu:
- Còn trêu đùa như vậy, khi dễ em, em sẽ tức giận.
- Được rồi được rồi, anh không ăn miệng nhỏ của em, ăn kem, khà khà.
Tần Xuyên cũng sợ trêu chọc cô bé sẽ làm cô bé giận thật.
Hai người tìm một quán kem thủ công Italy khá nhỏ, ngồi xuống thưởng thức món điểm tâm ngọt.
Bình thường Tần Xuyên căn bản không thích ăn kem, Diệp Tiểu Nhu thích kem dâu tây, lựa chọn một phần.
Quả nhiên là mỹ nữ, đến ăn kem cũng có thể mê người như vậy!
Bản thân Tần Xuyên cũng không muốn ăn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm thìa kem xúc một miếng, đưa qua chiếc bàn tròn nhỏ, đưa tới bên miệng Diệp Tiểu Nhu.
- Tới đây, tiểu Nhu Nhu há miệng ra nào, anh đút cho em ăn…
Diệp Tiểu Nhu mở to đôi mắt dễ thương, khuôn mặt chuyển sang màu đỏ, chú ý thấy mấy đôi tình nhân bên cạnh nhìn qua, cô thẹn thùng cùng có chút ngọt ngào.
Cô hé môi, ngậm kem và thìa vào, còn không tự chủ phát ra tiếng mũi ‘a a’.
Sau khi ăn kem xong, Diệp Tiểu Nhu nhả thìa ra, xấu hổ nhìn Tần Xuyên:
- Anh Tần Xuyên, tự em ăn cũng được, anh ăn nhanh đi.
Tần Xuyên cảm thấy xương cốt của mình đều nhũn ra, xem ra sau này phải dẫn cô bé đi ăn kem nhiều một chút, nhìn cũng là một loại hưởng thụ.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
- Tiểu Nhu, em đã suy nghĩ sau này thực tập ở đâu chưa?
- Vâng, em định tới một công ty chuỗi cửa hàng bánh ngọt, cũng phù hợp với chuyên nghành của em.
Tần Xuyên cười nói:
- Không trách chiếc áo em tặng anh cũng là tặng phẩm của tiệm bánh ngọt. Vậy có phải sau này em muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, mở cửa hàng riêng cho mình?
- Đúng vậy. Em không có năng khiếu gì,chỉ thích làm các loại bánh ngọt, điểm tâm, chia sẻ với mọi người. Chờ em tích lũy được chút kinh nghiệm, sẽ tự mình mở một cửa hàng, dù không lợi nhuận được bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng có thể đủ ăn.
Diệp Tiểu Nhu tràn ngập mơ ước.
Tần Xuyên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đợi sau này Diệp Tiểu Nhu định gây dựng sự nghiệp, chính mình cần giúp cô một chút, hoàn thành ước mơ cho cô. Dù sao số tài chính để xây dựng sự nghiệp thì hắn cũng có nhiều biện pháp giải quyết.
Ngay khi hai người định đi dạo cửa hàng tiếp theo, đột nhiên có một đội cảnh sát biểu tình nghiêm túc tiến vào.
Dẫn đầu là một cảnh sát cao 1,8, dáng người khôi ngô, nhìn qua chừng hơn 30 tuổi, đeo mắt kính, hai mắt híp thành một khe hở.
Gã từ xa nhìn thấy Tần Xuyên, lấy ra một bức ảnh để so sánh, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, bước nhanh tới, dẫn nhân viên cảnh sát đi theo, có xu thế muốn chặn hai người lại.
Tần Xuyên cảm thấy có chút không đúng, nhưng Diệp Tiểu Nhu ở bên cạnh thì vẫn hồn nhiên, không biết chuyện gì xảy ra.
Khách hàng xung quanh đều dừng bước, tò mò nhìn xem, châu đầu ghé tai.
- Sao lại có cảnh sát? Xảy ra chuyện gì?
- Không phải là đôi nam nữ này chính là hai nhân vật chính trong video chịch nhau trong phòng thử áo trên mạng chứ?
- Nói linh tinh gì vậy, nữ chính trong video cũng không xinh đẹp như vậy…
Khi người khác nhao nhao nghị luận, tên cảnh sát mắt híp kia đã đi tới trước mặt Tần Xuyên.
- Tôi là đội trưởng hình sự cục cảnh sát Đông Hoa, Hồng Đào. Cậu là Tần Xuyên phải không?
- Cảnh sát Hồng, có chuyện gì sao?
Tần Xuyên vẻ mặt bình tĩnh.
Hồng Đào nói:
- Chúng tôi hoài nghi cậu là phần tử phạm tội từ hải ngoại nhập cư trái phép vào thành phố Đông Hoa, hiện giờ muốn dẫn cậu tới cục cảnh sát.
- Không thể nào! Anh cảnh sát, các anh nhầm rồi.
Diệp Tiểu Nhu vội vàng biện hộ.
Tần Xuyên nhếch miệng, xem ra chuyện chính mình không có hộ khẩu đã bị cảnh sát tra ra.
Chỉ có điều vì sao cảnh sát lại nhằm vào chính mình chứ?
Hồng Đào hừ lạnh một tiếng:
- Chúng tôi đã điều tra ra chứng cứ xác thực, mới đi phá án. Mặt khác chúng tôi còn hoài nghi hai người buôn lậu thuốc phiện, lập tức bỏ túi trên tay xuống, chúng tôi cần kiểm tra!
Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu bị dọa tới trắng bệch, không biết phải làm sao:
- Sao có thể có thuốc phiện được? Chúng tôi tới mua quần áo…
Một tên cảnh sát không nói hai lời, tóm lấy một cái túi chứa quần áo, đưa tay vào dò xét.
Khi gã rút tay ra, trên tay nhiều hơn một túi bột trắng.
Cảnh tượng này khiến không ít người xung quanh thấy được, giật mình hô lên. Dù sao thứ này bình thường có thể nhìn thấy trên TV.
Tần Xuyên không khỏi cười khổ, lần gài tang vật này quá vụng về rồi, hiển nhiên thứ này đã sớm được chuẩn bị tốt.
Cũng mặc kệ như thế nào, thoạt nhìn thì chính hắn mang hàng. Hơn nữa ở trước công chúng, không ai hoài nghi cảnh sát cố ý hãm hại người.
Diệp Tiểu Nhu sợ ngây người, trong mắt hiện lên lệ quang, ủy khuất nói:
- Thứ này không phải của chúng tôi! Đội trưởng Hồng, chuyện này…
- Không phải của hai người chẳng lẽ là của cảnh sát chúng tôi sao?
Hai mắt Hồng Đào hiện vẻ hung ác.
Tần Xuyên biết rõ có người muốn nhằm vào mình, muốn tránh cũng khó. Chỉ có điều hắn cũng không sợ mình chịu thiệt, vì vậy nói:
- Tôi có thể cùng các anh tới cục cảnh sát, nhưng không liên quan tới vị tiểu thư này, dẫn mình tôi đi là được.
Hồng Đào cười lạnh một tiếng:
- Cho dù hai người không phải đồng đảng, hiện giờ cũng là đối tượng bị tình nghi, dẫn hết đi!
Tần Xuyên nhíu mày, hắn bị bắt cũng không có việc gì, nhưng Diệp Tiểu Nhu bị thương sẽ không tốt. Hơn nữa tiến vào cục cảnh sát, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của cô bé.
- Trước khi tới cục cảnh sát, tôi có thể gọi điện không?
Tần Xuyên muốn gọi Chu Vân Phong tới giúp đỡ, dù sao thị trưởng Chu Thanh Sơn là con ông ta, Chu gia ở thành phố Đông Hoa có địa vị bất phàm.