Sơn trang Bích Hải, sau khi phát hiện điện thoại hết pin, Tần Xuyên cẩn thận nhớ lại số điện thoại của Liễu Hàn Yên, lại dùng máy riêng gọi thử lại xem, nhưng điện thoại của Liễu Hàn Yên căn bản không gọi được.
Tần Xuyên cười khổ không thôi. Xong đời, lần này hiểu lầm lớn rồi, đoán chừng cô nàng này đang căm tức lắm.
Chỉ hi vọng Liễu Hàn Yên có thể nghe hắn giải thích, mặc dù hắn không hề ưa thích cô nàng kia, nhưng không phải cố ý vi phạm hứa hẹn lúc trước.
- Tiểu Xuyên Xuyên, anh không sao chứ?
Đường Vi buồn bực hỏi thăm:
- Điện thoại của ai vậy? Rất quan trọng sao?
- Không có việc gì, một cô nàng tính tình không tốt, dù sao gặp rồi giải thích.
Tần Xuyên thở dài nói.
- Anh quen biết thực nhiều phụ nữ.
Đường Vi hơi ghen tuông.
Tần Xuyên cười còn khó coi hơn khóc, cô nàng này, hắn ước gì không quen.
Hắn bỏ qua chuyện phiền lòng này, quay trở lại bàn ăn tiếp tục hỏi:
- Vừa rồi nói đến đâu rồi, Bạch Dạ kia rốt cuộc có bối cảnh gì?
Đường Vi nghiêm túc, sửa sang lại suy nghĩ:
- Thật ra tôi cũng không xác định, bởi vì sở dĩ tôi điều tra Bạch Dạ, là sự xuất hiện của cô ta có liên quan tới sự qua đời của người nhà cha mẹ tôi…
- Người nhà của cô?
Tần Xuyên biết rõ lúc trước Đường Vi nói, họ đã chết cả rồi.
Đường Vi gật đầu:
- Đơn giản mà nói, năm đó sau khi tôi trở về từ nước ngoài, cha mẹ tôi, anh trai và chị dâu đều qua đời trong một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, chỉ để lại một đứa nhỏ Tiểu Nghị. Tiểu Nghị cũng chịu kích thích trong tai nạn đó, mới có chứng bệnh tự kỷ.
Trước kia tôi cho rằng, đó là một việc ngẫu nhiên, nhưng sau này Lam thúc nói cho tôi biết, khoảng thời gian đó, một nữ phú hào du học trở về tên là Bạch Dạ thường xuyên tới nhà tôi thăm hỏi, cha tôi còn nói với Lam thúc, nếu như ngày nào đó xuất hiện việc ngoài ý muốn nào, chắc chắn phải cẩn thận Bạch Dạ kia.
- Cô nói là, Bạch Dạ tạo ra một vụ tai nạn giao thông, hại chết toàn bộ người nhà của cô? Vậy mục đích của cô ta là gì chứ?
Tần Xuyên tin tưởng có thể có việc này, dù sao cô nàng kia từng có ý đồ đầu độc chết mình.
Trong mắt Đường Vi hơi mê hoặc:
- Tiểu Xuyên Xuyên, anh biết rõ… trước khi Tứ Hải Bang và Đằng Long Hội xuất hiện, bang hội duy nhất toàn bộ thành phố Đông Hoa tên là gì không?
- Tên gì?
- Đông Hải Bang, mà Đường gia chúng tôi, đúng là gia tộc sáng lập Đông Hải Bang...
Sau khi nghe Đường Vi tự thuật đơn giản, cuối cùng Tần Xuyên cũng đại khái hiểu được chuyện xảy ra.
Đường gia Đông Hải Bang đã từng là bang hội gia tộc mạnh nhất thành phố Đông Hoa, Đường Vi là đại tiểu thư trong bang, chỉ có một anh trai ruột.
Bốn năm trước, Đường Vi lưu lạc nước ngoài nghe được tin dữ, cha mẹ anh trai và chị dâu đều bỏ mình bởi tai nạn giao thông, mới vội vàng chạy về nước.
Đông Hải Bang sụp đổ, những trụ cột bang hội trước kia tàn sát lẫn nhau, phân liệt thành hai phái, Tứ Hải Bang của Vương gia, cùng Đằng Long Hội của Ôn gia.
Như đám người Lam Trung Hoa, Đường Phúc, thật ra đều là cựu thần của Đường gia, không muốn đi theo Vương gia và Ôn gia, lựa chọn yên lặng phụng dưỡng Đường Vi sau khi cô về nước.
Mà Lam Trung Hoa với tư cách tâm phúc của cha Đường Vi, nói cho Đường Vi, thật ra cha cô sớm có cảnh giác với cô gái tên Bạch Dạ này, nhưng vẫn không rõ ràng lắm lai lịch bối cảnh sau lưng cô ta.
Chỉ biết, dường như Bạch Dạ rất muốn để Đường gia quy thuật một tổ chức tên là Thánh Giáo, để đạt được một mục đích nào đó.
Nhưng rất hiển nhiên, tuy rằng Đường gia là bang hội gia tộc, lại hiểu được giữ gìn lợi ích Hoa Hạ, không muốn hợp tác với tổ chức không rõ ràng.
- Mấy năm qua, tôi vẫn luôn điều tra tổ chức Thánh Giáo này, phát hiện họ có rất ít tin tức bên ngoài, nhưng rất nhiều khu vực chiến loạn trên thế giới, quốc gia phát đạt, đều có tung tích họ hoạt động, luôn làm một số hoạt động phá hỏng hòa bình ổn định tại khu vực đó.
Ngày hôm qua tôi thấy được một lá cờ trong phòng của Bạch Dạ, có lẽ người khác cho rằng đó là vật trang trí gì, nhưng tôi biết rõ… đó là cờ thánh của Thánh Giáo!
Trong mắt Đường Vi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hiển nhiên, cô gái chưa từng quên lãng cừu gia nợ mẫu, vẫn luôn cố gắng ẩn nhẫn.
Tần Xuyên nghe được nuốt nước miếng, wow, cô nàng Bạch Dạ này thực là ghê gớm!
Xem ra là đầu mục hoặc kẻ quản lý các loại trong tổ chức lớn nào đó, khó trách muốn tuyển mộ siêu cấp hacker giống như hắn, như vậy chắc chắn là công việc trong bóng tối.
- Chuyện đại khái chính là như vậy.
Sắc mặt Đường Vi nhàn nhạt đau thương:
- Họ là tổ chức quốc tế, lần này kinh động tới Bạch Dạ, chắc chắn họ sẽ cực kỳ đề phòng.
Tôi định qua một hồi sẽ điều tra tiếp, nếu như năm đó thực sự là Bạch Dạ một tay sắp xếp vụ tai nạn giao thông của người nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta sống yên ổn…
- Tiểu Vi Vi, tôi nghĩ mục đích chủ yếu của họ chắc chắn không phải là vì giết người Đường gia các cô, mà thông qua hoặc giải tán Đông Hải Bang để đạt tới một vài mục đích.
Tần Xuyên nói.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao Đường gia chúng tôi và Bạch Dạ kia hẳn là không có oán cừu.
Đường Vi nói xong, lại hỏi ngược lại:
- Nói tới anh, vì sao Bạch Dạ muốn gọi anh tới tập đoàn Vân Sơn chứ, chắc là có lý do?
Tần Xuyên cười ngây ngô, tùy tiện nói:
- Tôi biết chút kỹ thuật hacker, cô nàng kia muốn mời chào tôi tiến vào tập đoàn của họ, nhưng tôi cự tuyệt.
Tần Xuyên cũng không nói tới chuyện hạ độc, dù sao chuyện này sẽ khiến cho Đường Vi lo lắng thêm.
- Anh còn biết hacker?
Đường Vi nhìn người đàn ông giống như nhìn quái vật:
- Võ giả tiên thiên, biết y thuật, biết hacker, Tiểu Xuyên Xuyên, anh rốt cuộc là người nào vậy?
- Quen biết lâu như vậy còn nhìn không ra, tôi đương nhiên là người đẹp trai rồi!
- Thôi đi, không có câu nào nói thật, hừ!
Đường Vi biết rõ hỏi không ra cái khác, Tần Xuyên có thể còn trẻ tuổi đạt đến võ giả tiên thiên, chắc chắn có rất nhiều bí mật, hắn không nói cũng không có biện pháp nào.
Sau khi ăn xong điểm tâm, cô đứng dậy nói:
- Phải thay lễ phục dạ hội trên người tôi, tối qua dính máu và hồ môi, tôi đi tắm trước, chờ tôi tắm rửa rồi sẽ gọi lái xe tới đón chúng ta, tránh cho lát nữa chủ nhà trở về, xảy ra chuyện gì.
Bởi vì đồ trong phòng rất đầy đủ, ngay cả quần áo hằng ngày của phụ nữ cũng không thiếu, cho nên Đường Vi định dùng rồi nói sau.
Tần Xuyên đương nhiên không có ý kiến, hắn cũng không vội rời đi, trái lại chính là nhà mình:
- Nói cho cô tôi chính là chủ nhân, sao cô lại không tin chứ?
Đường Vi lườm hắn:
- Vui đùa một lần là đủ rồi, nói nhiều sẽ không còn buồn cười nữa.
Nói xong, cô quay lại trên lầu.
Lại bị coi thành khoác lác, Tần Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, thu dọn dao nĩa trên bàn, bắt đầu rửa chén quét dọn phòng bếp.
Trước kia ở trên núi, bởi vì hơn trăm dặm chung quanh đều không có người khác ở, người của Thanh Liên Môn đều tự mình nấu cơm.
Dù sao với tư cách đệ tử chưởng môn, Tần Xuyên cũng là cao thủ nhà bếp, không xa lạ gì cuộc sống trong phòng bếp.
Chờ sau khi hết bận rộn, Tần Xuyên cũng lên lầu tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ.
Dù sao Đường Vi cũng là phụ nữ, tắm rửa thay quần áo tương đối chậm, Tần Xuyên liền xuống dưới lầu xem TV, giải trí chờ đợi.
Nhưng Tần Xuyên mở TV không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động cơ mạnh mẽ.
Có người lái xe tới gần?
Buổi sáng Tần Xuyên đã xem qua tình hình cụ thể căn nhà này, biết rõ nơi này có hệ thống bảo vệ mạnh mẽ, không có chìa khóa ai cũng không thể tùy tiện tiến vào.
Nói như vậy, hơn phẩn nửa là Liễu Hàn Yên tới rồi!