Chu Phương Tinh mặc một bộ váy lụa ngắn tay, áo trắng cùng phần váy có những bông hoa trắng hồng, tôn lên làn da trắng nõn, bắp chân xinh đẹp tuyệt trần cũng được lộ ra, rất động lòng người.
Cô đeo một chiếc cài tóc sặc sỡ, kẹp tóc trên đầu, tránh cho ảnh hưởng tới công việc, dáng vẻ ưu nhã vô cùng.
Nghe được tiếng của Tần Xuyên, Chu Phương Tinh sau khi sửng sốt, quay đầu nhìn sang, chớp chớp hai mắt, cũng lộ ra sự vui vẻ lẫn kinh ngạc.
- Tần Xuyên? Sao anh lại ở đây?
Giọng cô thanh thúy mềm mại, Tần Xuyên nghe xong tinh thần lập tức phấn chấn, như vừa uống doping. So với giọng nói vừa lạnh vừa cứng của Liễu Hàn Yên thì giọng nói này êm tai hơn nhiều.
- Ha ha, đúng lúc anh quen một vị tướng quân, nói ở bên ngoài có chút nguy hiểm, bảo anh tiến vào đây tránh một chút.
Chu Phương Tinh nhớ lại chuyện gì, nói:
- Đúng rồi, lần trước nghe ông và cha nói, anh có quan hệ với tướng quân cục An toàn quốc gia. Anh thật lợi hại nha! Đoàn trưởng đoàn khảo cổ này của chúng tôi cũng chưa từng gặp qua tướng quân ở nơi này.
- Đúng vậy, tốt xấu gì tôi cũng là tiểu lão tổ tông của Chu gia, ha ha!
Tần Xuyên nhíu mày.
Chu Phương Tinh che miệng cười khẽ, người con trai này mỗi lần gặp đều có thể khiến cô cười không ngừng.
- Phương Tinh, cô ở đây để giám định văn vật?
Tần Xuyên đi qua, nhìn một đồng mảnh gốm lẫn đồ đồng trên bàn, phần lớn là của đời Hán.
- Đúng vậy, số lượng văn vật khai quật ra lần này giao cho sở nghiên cứu khảo cổ đại học Đông Hoa xử lý, bước đầu giám định sau đó là tiến hành phân loại.
May mắn mà có anh, thân thể của tôi đã tốt lên nhiều. Nếu không phải vậy, cho dù tôi muốn thì có lẽ ông cũng không đồng ý. Đây là một cơ hội rất khó có được.
Chu Phương Tinh vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, hiển nhiên là cô rất yêu thích nghành khảo cổ này. Những mảnh vỡ rách nát này trong mắt cô đều bảo bảo vật.
Lúc này, mấy nghiên cứu sinh đại học trẻ tuổi đi tới, có chút bát quái nhìn Chu Phương Tinh và Tần Xuyên.
- Giáo sư Chu, chẳng lẽ đây là bạn trai của cô sao? Sao cô lại tươi cười hớn hở như vậy?
Một nữ sinh trêu chọc.
Khuôn mặt Chu Phương Tinh đỏ lên:
- Lý Ngọc! Em nói linh tinh gì vậy! Hắn là… là bạn của cô…
Một nam sinh khác thì đẩy kính mắt, cười nói:
- Giáo sư Chu sao lại đỏ mặt vậy, chuyện này rất hiếm thấy nha.
Chu Phương Tinh bị nói như vậy, hai má nóng lên. Cũng không biết vì sao cô lại thấy khẩn trương trong lòng, bình thường chưa từng như vậy.
Tần Xuyên cũng không hề ngại ngùng, hài lòng mà nói:
- Không tồi, không tồi. Phương Tinh, học sinh của cô rất có kiến thức, nhìn ra hai ta một mỹ nữ một người đẹp trai, rất xứng đôi.
- Ha ha, đúng vậy, chú rất đẹp trai!
Nữ sinh viên Lý Ngọc khen ngợi.
Sắc mặt Tần Xuyên lập tức sa sầm. Chú? Cờ lờ gờ tờ? Khéo cô còn lớn tuổi hơn cả tôi ý chứ!
Chu Phương Tinh thấy sắc mặt Tần Xuyên thay đổi, càng cười vui vẻ hơn.
- A Tinh, đã giám định ra kết quả chưa?
Một ông lão tóc hoa râm, đeo kính lão, cũng mặc kệ các học trò đang nói chuyện gì, hỏi Chu Phương Tinh.
Chu Phương Tinh lập tức quay người lại:
- Thầy, đây hẳn là mảnh vỡ của một vò gồm, bên trên có hoa văn dây dừng. Từ giữa thời Tây Hán đã không còn loại hoa văn này nữa, cho nên em suy đoán đây là giai đoạn đầu thời Tây Hán.
Vài miếng gốm có hoa văn màu còn lại, loại đồ gốm này chỉ dùng để chôn theo. Cho nên có thể xác định nơi khai quật là huyệt của quý tộc đời Hán!
Giáo sư già nghe xong, lập tức vui vẻ:
- Ai nha, thực là quá tốt rồi! Đây đúng là một phát hiện lớn. Ha ha, a Tinh, em trở về thật tốt. Em là học trò mà thầy đắc ý nhất, có em ở đây, thầy đỡ tốn không ít công sức.
Chu Phương Tinh nghe xong có chút ngại ngùng, liên tục lắc đầu.
Tần Xuyên thì giơ ngón tay cái với cô. Tuy hắn không học khảo cổ, nhưng cũng biết được một hai, Chu Phương Tinh đúng là có tài năng thực sự.
Đợi khi giáo sư và nghiên cứu sinh rời đi, Chu Phương Tinh mới chớp chớp mắt nhìn Tần Xuyên, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh, Tần Xuyên. Nếu không phải có anh, tôi chỉ có thể chậm rãi chờ chết, không còn cảm giác được được cảm giác tồn tại…
- Cảm ơn làm vẹo gì, chỉ cần Phương Tinh vui vẻ là tốt rồi.
Tần Xuyên cười sảng khoái.
Tần Xuyên cũng vô tâm vô tính mà nói, nhưng Chu Phương Tinh lại nghe ra có ý khác, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Đang khi Tần Xuyên định cầm mấy mảnh đồ gốm lên, nhìn đồ cổ thời Hán chân thật, đột nhiên nghe thấy ở phía cửa lớn nhà kho vang lên tiếng đấu súng liên tiếp vang lên.
Đoàng đoàng đoàng…
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn ầm vang!
Ầm!!!
Toàn bộ nhà kho rung chuyển như có động đất, cả đám giáo sư cùng sinh viên đều sợ hãi, các nữ sinh viên thì hét ầm lên!
Môi Tần Xuyên giật giật, hắn chỉ đi ngang qua đây dạo chơi một chút, sao lại đen như vậy! Ông trời ganh ghét trai đẹp!
Lính đánh thuê thực đã tới! Không hiểu Liễu Hàn Yên làm ăn kiểu gì nữa?!
***
Bến cảng bỏ đi, chiếc thuyền đóng giả thuyền đánh cá kia đã cập bờ, mà một đám đàn ông đã đóng giả đang vận chuyển một số rương hòm lên bến càng, đột nhiên có chuyện bất ngờ xảy ra!
Một đám bộ đội đặc chủng Hàn Thứ vác súng trên vai, đạn đã lên lòng như gió lốc chạy ra khỏi nơi mai phục, như thủy triều bắn phá về phía đối phương!
Đạn bay như châu chấu, như tia chớp, tạo thành tấm lưới tử vong bay về phía đối phương.
Trong nháy mắt, mười tên không kịp phản ứng đã ngã xuống trong vũng máu.
- Ngu xuẩn! Có mai phục!
Một tên đàn ông mặc áo gió dài màu đen nổi giận hô to.
Y lập tức mang theo bảy tám tên thủ hạ bất phảm, nhảy lên chiếc thuyền đánh cá!
Ngay sau đó, chúng phóng ra mấy trăm cái phi tiêu Ninja, lóe lên ánh lạnh, bắn về phía chiến sĩ Hàn Thứ!
Những chiến sĩ đi đầu lập tức vận chân khí, đánh bay lượng lớn tiêu Ninja, nhưng vẫn bị một số tiêu đâm vào thân thể.
Những chiến sĩ sau khi bị thương lập tức được chiến hữu ngăn cản ở sau, tránh có vết thương trí mệnh.
Tóc dài tung bay, thân như chim én, Liễu Hàn Yên toàn thân tỏa ra chân khí màu lam băng, sau khi nhảy đà vài cái đã xuất hiện trước mặt các chiến sĩ.
Cô như một nữ chiến thần băng sương, uy thế bừng bừng, dũng mãnh không sợ!
Mấy trăm cái tiêu Ninja lại bay tới lần nữa, nhưng cô chỉ vung bàn tay trắng nõn lên, một đoàn hàn khí tựa sương trắng ngưng kết tất cả tiêu Ninja lại, rơi trên mặt đất.
Ánh mắt tất cả chiến sĩ Hàn Thứ lộ ra hào quang cuồng nhiệt, đây chính là tướng quân của bọn họ, luôn có can đảm xông lên tuyến trên cùng, hơn nữa chiến lực siêu quần.
Lúc này Y Phi cũng xông lên trước, một cước đá bay nắp một cái hòm gỗ, cầm lấy một túi đồ, đưa cho Liễu Hàn Yên.
- Tướng quân, đây không giống như vũ khí!
Liễu Hàn Yên cầm lấy mở ra, phát hiện bên trong là những viên thuốc con nhộng màu đỏ. Cô nhíu mày, cầm lên ngửi qua một chút…
- Thuốc phiện?
Liễu Hàn Yên ngẩn ra, chẳng lẽ đám lính đánh thuê này còn định tiện đường buôn lậu thuốc phiện sao?
Đợi chút…
Liễu Hàn Yên nhìn những ám khí trên mặt đất, tiêu Ninja?!
- Tướng quân, những người này… hình như là võ sĩ Nhật Bản, không phải lính đánh thuê Đông Nam Á.
Y Phi vẻ mặt phức tạp.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy mấy tên cao thủ không dám xuống đây, trong lòng càng thêm bất an.
- Không hay rồi! Tướng quân!
Một tên binh sĩ thông tin từ sau chạy tới, khẩn cấp thông báo:
- Nhà kho quân cảng của chúng ta đã bị tập kích! Đám lính đánh thuê đã tiến công vào cửa lớn nhà kho!
Liễu Hàn Yên tức giận, dùng chân khí chấn vỡ hòm thuốc phiện:
- Đáng chết! Trúng kế rồi! Đám người này là ngụy trang!
Tuy rằng không biết tại sao lại có một đám lính đánh thuê Nhật Bản đúng lúc tiến vào bến cảng, nhưng rất hiển nhiên là dùng để mê hoặc bộ đội Hàn Thứ.
Giống như có một bàn tay nào đó trong bóng tối âm thầm đưa đẩy chuyện này!
- Làm sao có thể? Cửa lớn nhà kho cho dù dùng thuốc nổ mạnh cũng phải trên chục lần mới có thể mở ra, chẳng lẽ chúng có vũ khí hạng nặng?!
Y Phi có chút không tin.
Nhưng anh lính thông tin kia cũng không hiểu tại sao:
- Không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cửa đã bị mở ra!
Trong lòng Liễu Hàn Yên cảm thấy bất an, đột nhiên nghĩ tới Tần Xuyên mà mình sắp xếp vào trong nhà kho…
Tên phế vật kia tuy so với đống văn vật thì không đáng lo lắng, nhưng dù sao cũng là người con trai mà mình sắp kết hôn trên danh nghĩa, không phải cứ như vậy đã bị lính đánh thuê giết chết chứ?!