Tần Xuyên biết với thân thể nội thương của mình mà muốn mạnh mẽ đỡ lấy thì tuyệt đối không chịu đựng nổi.
Trong mắt hắn lóe lên một tia tinh mang, trong đầu hiện lên kế sách. Vừa cố gắng lui về phía sau, một bên dùng thủ pháp điểm huyệt của Liên Hoa Thần Châm, liên tiếp bắn ra từng luồng Băng liên chân khí về phía Gấu Bự.
Những luồng Băng Liên chân khí này đa số đều bị cương khí hộ thể của Gấu Bự phá hủy, nhưng trong thời gian ngắn nhiều lần tiến công cùng vào một huyệt vị, cuối cùng cũng có thể đột phá phòng tuyến, có được một chút hiệu quả.
Các huyệt lớn của Gấu Bự như Phong môn, Đan điền liên tuyệt bị quấy nhiễu, thân thể có chút trì trệ giữa không trung, khiến gã ảo não không thôi.
Chỉ một chút ảnh hưởng nho nhỏ như vậy cũng khiến một chiêu tuyệt học này của Gấu Bự bị giảm uy lực!
Tần Xuyên bắt đúng thời cơ, nghiêng người xông tới, mu bàn tay tựa hờ vào cánh tay Gấu Bự, tay trái vung ngược, đấm móc, đánh vào phần eo bụng Gấu Bự!
- Aaaaaaa….
Gấu Bự đau đớn kêu lên, nhào lộn về sau, rút lui vài bước, nhe răng trợn mắt.
Biểu tình trên mặt hắn như muốn ăn thịt người, hung ác dị thường:
- Tiểu tử thối! Mày dám dùng công phu điểm huyệt hèn hạ, tao phải làm thịt mày!
- Các người dùng súng tôi cũng chưa nói hèn hạ, điểm huyệt sao có thể coi là hèn hạ được?
Tần Xuyên vừa nói xong, không nhịn được ho một cái, từ khóe miệng rỉ ra một chút máu tươi.
Hắn lau một cái, thoáng nhìn máu trên tay mình, lập tức cười khổ. Quả nhiên nội thương phát tác, thân thể Thần Mộc của chính mình cũng không chống đỡ được lâu như vậy. Không ngừng trị liệu cho người khác, lại không điều trị thương thế của bản thân.
Nắm đấm của đối phương tuy không đánh trúng mình, nhưng chân khí Tiên Thiên hung mãnh như vậy vẫn có ảnh hưởng tới thương thế.
Gấu Bự thấy vậy liền vui vẻ:
- Ha ha, hóa ra mày có tổn thương! Tiểu tử, hôm nay mày nhất định sẽ chết!
Lập tức lòng tin của gã tăng vọt, một lần nữa xông về phái Tần Xuyên. Nắm đấm như là thiết chùy vậy, liên tiếp tấn công vào các vị trí trí mạng như đầu, cổ, ngực… của Tần Xuyên.
Tần Xuyên nếu không bị thương thì còn tốt, có thể dùng một số công phu lấy nhu thắng cương để đối kháng chính diện. Nhưng hiện giờ bất cứ lúc nào đều có thể thổ huyết, loại triền đấu này quả thực là đòi mạng của hắn!
Chết tiệt! Chỉ là một đội lính đánh thuê thậm chí có hai tên võ giả Tiên Thiên?!
Tần Xuyên biết rõ bây giờ chỉ là vấn đề nhỏ, chút nữa tên Ưng Sắt kia xuất hiện, đó mới là khó thoát!
Tay hắn không ngưng thi triển ra Như phong tự bế trong Thái Cực, lại dùng Vân thủ để hóa giải một bộ phận lực lượng trong nắm đấm của đối phương.
Cứ như vậy, Tần Xuyên liên tục lui về phía sau. Đón đỡ không dưới trăm quyền, Tần Xuyên đã ho ra hai ba ngụm máu.
Nhưng thể năng Gấu Bự tương đối dồi dào, thân hình của gã như một chiếc xe tăng cỡ nhỏ, nhưng tốc độ cũng rất nhanh nhẹn, không hề vì hình thể khổng lồ mà bị ảnh hưởng.
Hai người đánh từ mặt đất lên các chồng hàng hóa, lại từ trên hàng hóa nhảy xuống các lối đi nhỏ hẹp, không tách nhau ra!
Ầm!
Gấu Bự một đấm đánh móp hòm sắt, Tần Xuyên khó khăn lắm mới tránh né được.
Lại là một đấm, đánh về phía bụng Tần Xuyên.
Tần Xuyên đá chân, dùng chân đạp vào nắm đấm, lăng không nhảy lên, giống như chim ưng bay lên trời!
Cũng may đỉnh nhà kho đủ cao, Tần Xuyên lập tức chạy trốn 5-6m, xoay người hạ xuống, mượn lực lượng rơi xuống để khiến quyền chưởng của mình có uy lực mạnh mẽ hơn.
Tần Xuyên liên tiếp đánh ra mấy chục chưởng như cuồng phong, bão táp, tất cả đều đánh về phía đầu Gấu Bự!
Gấu Bự gian nan đón đỡ, trên mặt trên miệng đều bị đánh trúng hai chưởng, chảy ra chút máu, thậm chí bị đánh sưng đỏ lên!
- Khốn kiếp!
Gấu Bự nổi giận, hai tay vung lên, ý đồ bắt lấy hai vai Tần Xuyên.
Nhưng Tần Xuyên dùng chân đạp vào thùng hàng bên cạnh, tốc độ rơi xuống nhanh hơn, tránh được hai tay Gấu Bự.
Đồng thời sau lưng huých một cái, Gấu Bự trọng tâm mất ổn định. Thân thể Tần Xuyên khẽ tiến tới, dựa một cái, ôm cánh tay Gấu Bự, ném về phía một đốm hòm sắt ở xa xa!
Gấu Bự cao hơn hai mét, nặng gần 300 cân bị Tần Xuyên mượn lực quán tính, ném ra ngoài bảy tám mét!
Rầm!
Một tiếng nổ lớn chấn động nhà kho, thân thể Gấu Bự đập hỏng nhiều chiếc hòm, bụi bay mù mịt!
Cả đám lính đánh thuê đều sợ choáng váng, tới giờ chúng đều chưa từng thấy qua cảnh Gấu Bự bị đánh cho thê thảm như vậy, còn bị người ném qua vai?!
Tần Xuyên thở hồng hộc, trên trán chảy đầy mồ hôi, nhưng trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn vô cùng. Xem ra kỹ xảo chiến đấu của hắn cũng không phải quá cùi bắp, ít nhất khi 1vs1 với Gấu Bự, hắn có thể thắng được.
Nếu như có thể làm thịt Gấu Bự trước, Ưng Sắt không trở lại, vậy có lẽ mình không cần dùng kiếm ý cũng có thể tiêu diệt hai tên đối thủ này.
Kể từ đó, thương thế của mình cũng sẽ không tái phát quá nghiêm trọng.
- A…
Đột nhiên Gấu Bự trong đống hòm sắt phát ra tiếng gào thét giận dữ.
Hai chưởng của gã vỗ xuống đất, mạnh mẽ đứng dậy từng trong đống hòm sắt, trên trán đã chảy máu, nhưng gã không thèm để ý.
- Thằng nhãi… mày dám khiến Gấu Bự này mất mặt…
Cái tẩu của Gấu Bự không biết đã nhét vào đâu, lúc này thoạt nhìn thì gã rất chật vật, nhưng cũng không chịu quá nhiều tổn thương.
Tần Xuyên không khỏi giật mình, bản thân hắn đã tính sai!
Quả thực hắn có thể đấu 1vs1 với Gấu Bự, nhưng trên thực tế do bị nội thương ảnh hưởng, lực lượng của hắn có chút yếu bớt.
Cho nên dù bản thân hắn có thể khiến Gấu Bự ngã thảm như vậy, nhưng tổn thương của gã cũng rất có hạn.
Điều khiến sắc mặt Tần Xuyên không tốt chính là phía sau đám lính đánh thuê, Ưng Sắt đang đi tới!
Ưng Sắt khuôn mặt dài nhọn, ánh mắt ưng như đao, nhìn Tần Xuyên, khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh.
- Ta còn tưởng bộ đội Hàn Thứ trở về, hóa ra là một tên võ giả Tiên Thiên trẻ tuổi. Tiểu tử thối… Mày không chạy trốn thì thôi, còn dám giết người của bọn tao. Mày nghĩ mày có thể sống sót rời khỏi nơi này?
Tần Xuyên lau vết máu nơi khóe miệng, cười nói:
- Không giết sạch đám linh tôm tướng của này, đương nhiên tao không ra ngoài.
- Đúng là xuất khẩu cuồng ngôn!
Ưng Sắt hừ lạnh một tiếng, hai tay mở ra, mười ngón cong lại, thân thể vọt tới chỗ Tần Xuyên.
- Ưng Sắt! Nó là của tao!
Gấu Bự rất không vui khi đồng bọn ra tay.
- Ngu xuẩn! Trong kho đã bố trí bom hẹn giờ, mau chóng giết hắn! Bằng không mọi người cùng nhau chết!
Lúc này Gấu Bự mới sực tỉnh, thời gian của chúng có hạn, không quản được nhiều như vậy, thôi thì đành liên thủ với Ưng Sắt.
Tần Xuyên quả thực khóc không ra nước mắt, đánh một tên còn mệt phọt rắm cmnr, hai thằng cùng lên chẳng phải là bị hấp diêm sao?!
Đang khi nghĩ ngợi, một trảo sắc bén của Ưng Sắt đã đánh tới hai mắt của Tần Xuyên!
Đùùùùùù! Ưng Trảo công!
Giờ Tần Xuyên mới hiểu được vì sao gã lại được gọi là Ưng Sắt, xem ra thằng này chính là cao thủ Ưng Trảo công. Nhìn gã ra chiêu là biết rõ, ổn, chuẩn, hung ác, không có chút sơ hở nào!
Tần Xuyên miễn cưỡng tránh thoát một đòn này, sau đó lại thấy Gấu Bự đấm thẳng tới mặt!
Không thể làm gì, Tần Xuyên khẽ cong hai gối, trượt đi ở tư thế quỳ, tránh thoát một đấm này.
Nhưng Ưng Sắt lại ra một chiêu Ưng hồi toàn, ưng trảo lại vòng về sau, thiếu chút nữa là tóm ra một miếng thịt trên vai Tần Xuyên.
Xoẹt!
Dù là như vậy, trên áo Tần Xuyên cũng bị xé ra một miếng, tránh thoát trong chân tơ kẽ tóc!
Lần này Tần Xuyên chỉ có thể không ngừng rút lui, né tránh, không có cơ hội để phản kích, chớ nói chi là nghĩ biện pháp chạy trốn!