Tây Môn Hạo giật nảy mình, bởi vì đối phương đang móc Thánh Long chi khí của mình ra! Không lẽ, nàng muốn…
“Đắc Kỷ, ngươi muốn “A”?”
Mặt nhỏ của Đắc Kỷ đỏ lên, gật đầu ngượng ngùng:
“Chủ nhân, đẳng cấp của Đắc Kỷ hiện tại còn thấp, cấu tạo khác nhiều so với người thật, chờ đẳng cấp tăng cao, sẽ có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của chủ nhân. Hiện tại, hãy để nữ bộc trung thành nhất của ngài, giải quyết nan đề bây giờ đi.”
Nói xong, liên tục gật đầu, giống như một con chim gõ kiến.
Trong chốc lát, trong phòng vang lên một vài thanh âm khiếm nhã, không phải của Đắc Kỷ, mà là của Tây Môn Hạo.
Hắn, quá thoải mái!
Từ đêm nay, Tây Môn Hạo mới cảm giác được bản thân sinh hoạt giống như một người hoàng tử.
Ban đêm không chỉ có thể ôm Đắc Kỷ, còn có thể tận hưởng cái miệng nhỏ nhắn cùng với cái lưỡi đầy điệu nghệ của nàng…
Ban ngày cầm đại đao Ba Mét Ba ra múa, nếu không thì đi dạo quanh những doanh trại vừa xây, xem Cẩm Y Vệ của bản thân huấn luyện như thế nào.
Kỳ thật, hắn cũng muốn trái ôm phải ấp, ban ngày vui chơi đàn hát cùng với các phi tần của mình, ban đêm bla bla bla...
Thế nhưng, hắn nhịn được, bởi vì hắn biết hiện tại chưa phải lúc!
Chính mình vẫn chỉ là hoàng tử, còn chưa phải là hoàng đế, còn chưa đủ để xây dựng tam cung, lục viện cùng bảy mươi hai phi tần riêng của bản thân…
Cứ như thế, hắn đã ở thành Đông Lẫm một tháng.
Trong một tháng này, hắn mở được mười mấy cái hồng bao, gần như đã sờ sạch các nha hoàn trong Hàn Mai Tiểu Trúc, đã dọa cho những nha hoàn đó sợ hãi không dám đối mặt.
Cho nên, lịch trình thường ngày của hắn trong một tháng này là:
Đoán thể, chọc gái, lấy hồng bao, ngoài ra còn đi quấy rối một tý, ngày ngày cũng đều vui sướng.
Hắn đem tất cả Bồi Nguyên Đan cùng Nguyên Thạch đưa hết cho Cơ Vô Bệnh, để hắn bồi dưỡng Cẩm Y Vệ.
Dù sao bản thân cũng là hoàng tử, không phải tất cả mọi việc đều phải đích thân ra tay.
May mắn lớn nhất của hắn không phải là thu mua được Ảnh, cũng không phải Thiết Kỵ Nhật Thiên có thể xông pha chiến đấu, mà là Cơ Vô Bệnh, việc gì cũng có thể an bài chu đáo được.
Hắn không rõ, vì sao ma bệnh kia cũng mới hai mươi tuổi, mà bất kỳ việc gì bản thân cảm thấy hao tâm tổn trí, khi đến tay hắn đều trở thành việc nhỏ.
Trong một tháng này, số Nguyên Khí Đan hắn mở ra được đã giúp hắn đột phá đến Ngưng Khí kỳ đại viên mãn.
Để những tên Cẩm Y Vệ kia dù có dùng thuốc vẫn đuổi theo hắn không kịp, khiến cho họ kinh thán không thôi!
Trong lúc đó, hắn không chỉ mở ra đan dược cùng nguyên thạch, còn có:
Hai tấm Khôi Lỗi Phù, hai tấm Ẩn Thân Phù, một tấm Kim Thuẫn Phù cùng với ba quả lựu đạn cao bạo.
Nhất là lựu đạn cao bạo, lực sát thương của món này hắn còn nhớ rõ như in.
Có nhiều lúc hắn thắc mắc: Nếu hệ thống tiếp tục nâng cấp, thì hắn có thể mở ra được tên lửa không?
Ba lần rút thưởng, rất tiếc là không lần nào rút được thẻ thần khí thăng cấp mà hắn mơ ước, nhưng rút được một tấm Thỉnh Thần Phù, một bản bí tích cùng một tấm thẻ Triệu Hoán!
Trong đó, bí tịch cùng thẻ Triệu Hoán làm hắn cực kỳ mừng rỡ!
Bởi vì bí tịch là một loại bí thuật giống như Linh Cáp Thuật!
Triệu hoán thẻ thì vừa nhìn cũng mừng rỡ, là một muội tử, lại còn là muội tử đánh xa: Ngu Cơ!
Lần đầu thỉnh thần, thỉnh được Hạng Võ, tên kia vừa tới liền nháo nhào lên tìm Ngu Cơ, không biết bây giờ còn có thể triệu hồi ra Tây Sở Bá Vương nữa hay không.
Nhưng mà hắn không tính sử dụng thẻ Triệu Hoán ngay, bởi vì đẳng cấp của bản thân càng cao, nhân vật triệu hoán cũng càng mạnh, không đến thời khắc mấu chốt, hắn không muốn mời vị này ra.
Nhất là nhân vật được triệu hoán cần chiến đấu mới có thể nâng cao đẳng cấp, hiện tại triệu hồi ra cũng vô dụng thôi.
Chỉ tiếc, Đắc Kỷ có khả năng thôn phệ yêu tinh của Hồ tộc để thăng cấp, thế nhưng Ngu Cơ lại là người, người thì có không có yêu tinh, chỉ có thể chiến đấu mới thu được kinh nghiệm.
Bí tịch, Điệp Vũ Thuật [bí thuật], sau khi tu luyện, có thể sử dụng nguyên lực để ngưng tụ linh điệp, truyền thông tin đi một cách nhanh nhất.
Đừng xem thường môn bí thuật này, cũng đừng xem thường tốc độ của linh điệp, không chậm hơn bồ câu chút nào.
Mà tu luyện đến cấp cao, có thể tạo ra từng đàn linh điệp, truyền thông tin cho tất cả người mà bản thân muốn trong chớp mắt.
Môn Điệp Vũ Thuật này Tây Môn Hạo giao cho Ảnh, mà cũng chỉ có Ảnh cùng với thành viên của Ám Kỳ có thể tu luyện, không cho phép truyền ra ngoài!
Mà bản thân hắn chỉ tu luyện đến tầng đầu tiên liền bỏ cuộc, bởi vì đồ chơi này không giống công pháp, võ kỹ, nó cần khẩu quyết cùng thủ thế cực kỳ phức tạp.
Bản thân tập một tầng là đủ rồi, bởi vì mệnh lệnh của hắn không cần truyền đến từng người, thậm chí khi Ảnh ở bên thì hắn cũng chả cần đến Điệp Vũ Thuật làm gì.
Cơ Vô Bệnh đã quen rồi, bây giờ dù cho Tây Môn Hạo có lôi ra một chiếc phi thuyền, hắn cũng sẽ không kinh ngạc mấy.
Nhưng mà hắn cũng hết sức biết điều, không đi luyện loại bí pháp này, thậm chí đám người Lưu Thắng cũng xem như không biết.
Loại bí thuật này, là để đám thám tử truyền tin cho nhau, trừ khi học được Điệp Vũ Thuật nếu không người ngoài vô pháp đọc được tin tức trong đó.
Cho nên, đôi khi học được loại bí thuật này, chưa chắc là chuyện tốt.
Thẻ triệu hoán Ngu Cơ: Kỹ năng một Sở Ca Khởi! Hai, Đại Phong Lai! Ba, Múa Trước Trận! Vẫn không có kỹ năng bị động.
Đôi khi Tây Môn Hạo nghĩ nếu như tất cả anh hùng trong Vương Giả được triệu hoán ra thì có thể thống trị toàn bộ đại lục Thiên Kình hay không?!
Đương nhiên, đây chỉ là ảo tưởng, dù sao bây giờ ngay cả thành Đông Lẫm hắn còn chưa thể thống trị.
Sau một tháng, không chỉ thực lực của riêng hắn tăng nhiều, thủ đoạn khiến người ta hoài nghi nhân sinh cũng nhiều hơn, sau khi đổ vào rất nhiều đan dược thì thực lực của Cẩm Y Vệ cũng tăng lên một cách kinh khủng.
Sáng sớm, Tây Môn Hạo mang theo Đắc Kỷ cùng thái giám duy nhất của bản thân là Lưu Toàn đi tới trận doanh của mình.
…
Trước Hàn Mai Tiểu Trúc, chỗ đất trống kia nay đã được dựng lên một bức tường cao cao, trên tường còn có một trạm quân đứng gác.
Nếu Hô Duyên Chước đã phái tới, thì bản thân cũng phải nhận,
Cửa chính nằm ngay đối diện Hàn Mai Tiểu Trúc, hai bên cách nhau cũng chỉ tầm mười mét.
Mà mười mấy mét này, ngày đêm lại có thiết kỵ luân phiên đi tuần tra trấn giữ.
Tây Môn Hạo đem binh doanh biến thành ngục giam, không chỉ phòng ngừa những nô lệ, phạm nhân kia giở trò, mà còn để phòng ngừa ngoại nhân đến đây dò la tin tức của bản thân.
Tiến vào tường vây, là hai hàng nhà trệt nằm chỉnh tề.
Bên trái, là doanh địa của thiết kỵ Nhật Thiên, bên phải là doanh địa của Cẩm Y Vệ, mà chỗ đất trống ở giữa chính là sân huấn luyện của cả hai bên.
Sân huấn luyện này là do Cơ Vô Bệnh an bài, hằng ngày đều cho quân đội thiết kỵ cùng Cẩm Y Vệ huấn luyện một canh giờ, gia tăng lực chiến.
Nhưng trừ huấn luyện, hai bên không cho giao du với nhau, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Sân tập hôm nay yên tĩnh lạ thường, một trăm tên thiết kỵ Nhật Thiên tập hợp chỉnh tề, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tại bên kia của sân huấn luyện, bốn mươi tư tên Cẩm Y Vệ chia làm hai đội.
Một đội mặc Phi Ngư Phục màu đen, bên hông là Tú Xuân Đao dài hơn một mét, chỉnh tề đứng đó.
Mặt của tất cả bọn hắn đều không biểu tình, lãnh khốc, có người trên mặt còn có sẹo, đó là do huấn luyện mà có.
Một đội khác thì mặc Phi Ngư Phục đỏ sậm, bó sát, trên người các nàng nhìn không thấy binh khí.
Bởi vì vũ khí của các nàng là tụ tiễn giấu trong tay áo, cùng với một thanh Tú Xuân Đao nhưng được thu nhỏ lại bằng kích cỡ của một thanh chủy thủ.
Đây là vũ khí Tây Môn Hạo đặc chế cho Ám Kỳ, sản phẩm từ tay Ngưu Đại tráng. Dĩ nhiên, tốn nguyên thạch.
Bởi vì sau khi lão đầu này nghiên cứu Súng Lực Nguyên Lực không được, phát hiện mình bị lừa, không tiếp tục làm miễn phí cho Tây Môn Hạo nữa.
Tây Môn Hạo đi qua đi lại giữa hai đội nam nữ, qua một tháng, không chỉ tu vi của bọn hắn tăng lên mà độ trung thành của bọn hắn cũng tăng lên.
Đương nhiên lòng trung thành này là xây dựng ở trên đan dược vô hạn, mỹ thực tươi ngon và một cái hứa hẹn, hứa hẹn về một thân phận chính thức cho bọn hắn.