Trong động đá vôi, bên cạnh đầm nước, Lạc Ly đã mặc xong quần áo vừa được hong khô, tóc tai rối bù, hai chân co ro ngồi ở bên bờ, hai tay ôm thật chặt bắp đùi, cái cằm đặt trên đầu gối, ngẩn người nhìn mặt nước.
Những sợi tóc đen bóng kia còn đang tí tách chảy nước đọng, không biết là mồ hôi hay là nước.
Lúc này nàng đang nhìn hình dáng của mình trong nước, khuôn mặt đỏ lên, trong con ngươi còn có nước mắt.
"Uy, chỗ ta còn có chút thức ăn, ngươi ăn lót dạ, chờ người bên ngoài tiếp tế tới ta lấy thêm chút đồ bồi bổ cho ngươi."
Tây Môn Hạo lấy từ trong không gian giới chỉ ra hai miếng bánh mì, không gian giới chỉ có chỗ tốt chính là khi để bánh mì vào vài ngày trước, khi lấy ra vẫn còn nóng hổi.
Lạc Ly nhìn thoáng qua Tây Môn Hạo, lại liếc mắt nhìn cái bánh mì đang bốc hơi nóng kia, liền thật thà cầm lấy, ngụm nhỏ ngụm nhỏ bắt đầu ăn.
"Đến, uống chút nước."
Tây Môn Hạo tận lực để cho mình ôn hòa, dù sao, vừa rồi mình làm người ta tới năm lần. . . Vâng..năm lần.
"Cầm thú!"
Lạc Ly mắng một câu, sau đó nhận lấy nước, uống mấy ngụm, cuống họng khô khốc lúc này mới cảm giác đỡ hơn nhiều.
Lúc trước cái tên cầm thú vô sỉ kia chiến mình những năm lần, cuống họng đã khô không thể tả.
"Uy! Ta nói Lạc đại tiểu thư, là ngươi nhờ ta giúp ngươi a?" Tây Môn Hạo oan uổng nói.
"Ta. . . Ta chỉ cần một lần liền được, ai bảo ngươi vừa cứng là tới năm lần. . . Ô ô ô! Thật là đau! Ô ô ô. . ."
Lạc Ly không biết là đau hay là ủy khuất, ôm đầu ở trên đầu gối khóc.
Mà lúc này, Bích Liên cũng đã đi vào, thế nhưng lại thấy một thiếu nữ đang gục khóc, không khỏi cảm thấy hoang mang.
"Ai! Tốt, đừng khóc. Đã như thế thì ta thu ngươi làm hoàng tử phi? Tương lai làm thái tử phi! Làm hoàng hậu được không a?"
Tây Môn Hạo nói xong, ngồi ở bên cạnh đối phương, nhẹ nhàng ôm bờ vai nhu nhược kia.
"Đi ra! Ai mà thèm làm phi tử của ngươi."
Lạc Ly đẩy ra Tây Môn Hạo ra, sau đó liền muốn đứng dậy đi, nhưng hai chân lại mềm nhũn, nơi nào đó vẫn còn tê liệt đau đớn, suýt chút nữa ngã ra đất.
Tây Môn Hạo vội vàng đỡ đối phương, an ủi một lúc.
"Tên cầm thú nhà ngươi, đau chết người ta rồi biết không?" Trong mắt Lạc Ly vẫn còn đọng lại nước mắt, mắng.
"Ngươi vừa rồi cũng kêu hết sức thoải mái?" Tây Môn Hạo căn bản không biết xấu hổ nói.
"Ngươi.. ngươi còn nói? Ô ô ô. . . Năm lần! Cái cầm thú nhà ngươi! Ô ô ô. . ."
Lạc Ly lúc này thật muốn chết, thân thể chính mình lại giao cho một cái lưu manh vô sỉ như thế, không biết kiếp trước tạo ra nghiệp chướng gì! Hơn nữa, còn là mình xin người ta lấy đi của mình, tự dưng nàng có xúc động muốn tự sát.
"Bích Liên! Còn đứng ngây đó làm gì? Tranh thủ thời gian hầu hạ hoàng tử phi nghỉ ngơi!"
Tây Môn Hạo thấy Bích Liên ở một bên ngẩn người, quát lớn một câu.
"Vâng..vâng"
Bích Liên chạy đến đỡ Lạc Ly, nhỏ giọng nói: "Hoàng tử phi, nô tỳ tới hầu hạ người."
"Ta. . . Ô ô ô!"
Lạc Ly muốn bó tay rồi, ủy khuất, bắt đầu khóc lên.
"Nữ nhân. . . Ai!"
Tây Môn Hạo cảm thấy rất đau đầu, không có nghĩ đến cái Lạc Ly bình thường lạnh như băng này, sau khi bị tan chảy lại là yếu đuối như vậy, động một chút lại khóc.
Ai không biết, trong chiến kia liền làm ở trên người ta đến tận năm lần, mỗi lần thời gian còn không ngắn.
Đối phương còn là một cái võ giả Đoán Thần kỳ, nếu như đổi lại một cô gái bình thường như Bích Liên, không biết chừng đã sớm chết ngất.
Khoan hãy nói, cung nữ nhỏ Bích Liên này đã nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh đã dỗ được Lạc Ly ngừng khóc.
Đương nhiên, cũng bởi vì Lạc Ly nhìn thấy Bích Liên là một tiểu nha đầu nhu nhược, bằng không thì dùng tính tình của nàng, đã cầm kiếm chém qua.
"Hoàng tử phi, nô tỳ chải đầu cho ngươi a. "
Từ trong ngực Bích Liên móc ra một cái lược làm bằng sừng trâu, nhẹ nhàng chải cho Lạc Ly.
Lạc Ly cũng không có cự tuyệt, mà là ngồi ở bên bờ hồ, ăn bánh mì, bổ sung thể lực.
"Ta không phải hoàng tử phi, không cần xưng hô ta như vậy, ai mà thích làm hoàng tử phi của hắn."
Bích Liên sững sờ, nàng làm cung nữ, nàng rất muốn làm hoàng tử phi , đáng tiếc. . .
"Vâng, phu nhân."
"Ta gọi là Lạc Ly, chúng ta đã gặp qua."
m thanh Lạc Ly rất lạnh nhạt, có thể nói đối phương đã ổn định lại tâm tình của mình.
Bích Liên sững sờ, mặc dù thiếu nữ đẹp không tưởng này có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu. Nhưng nhìn áo bào trắng trên người nàng trông rất quen mắt.
"Vâng, Lạc Ly tiểu thư."
"Cái kia.. Lạc Ly, ngươi có đi với ta tới Đông Lẫm thành không, hay vẫn là. . ."
"Ta muốn về Lạc Vân tông, vĩnh viễn sẽ không bao giờ bước vào Khánh quốc nửa bước!"
Lạc Ly không đợi Tây Môn Hạo nói xong, liền cắt ngang. Cái địa phương thương tâm này, nàng không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa.
"Đừng a! Chẳng lẽ ngươi lại để cho ta chạy tới Đại Đường cầu hôn ngươi sao?" Tây Môn Hạo mặt dày nói.
Chủ yếu cái vưu vật này là cực phẩm nhân gian, thật sự không bỏ được.
"Ta cho Tây Môn Hạo ngươi biết! Sau khi rời khỏi nơi này hai ta liền không có quan hệ gì!" Lạc Ly kích động.
" Ta nói đại tiểu thư, chúng ta đã sớm dung hợp cùng một chỗ, ngươi nói không quan hệ liền sẽ không có quan hệ sao?" Tây Môn Hạo vô sỉ nói.
"Ba.." Bàn tay xinh đẹp bỗng lắc một cái, chiếc lược xanh biếc liền rơi trên mặt đất, nhưng rất nhanh chóng được nhặt lên, chỉ là vẻ mặt nàng rất cổ quái.
"Ngươi. . . Ngươi lưu manh!" Lạc Ly thở gấp nói.
"Ta lưu manh? Là ngươi chủ động để cho ta lưu manh nha?"
"Ba.." chiếc lược xanh biếc lại bị đánh rơi.
". . . Hừ!"
Lạc Ly biết đấu võ mồm sẽ đấu không lại cái tên vô lại không biết xấu hổ này, dứt khoát không nhìn đối phương nữa, đem nộ khí phát tiết ở trên bánh mì.
Bầu không khí trong động đá lâm vào cảnh xấu hổ, Bích Liên sau khi giúp Lạc Ly chải kỹ đầu, liền ngẩn người nhìn đầm nước đang bốc hơi nóng.
Nàng đã thật lâu không có tắm rửa, làm một người phụ nữ, đối với chuyện này liền khó có thể chịu đựng.
"Bích Liên, đi tắm đi, động tác phải nhanh lên."
Tây Môn Hạo chậm rãi đứng dậy, sau đó mặc thêm áo choàng, liền rời khỏi động đá.
"Cảm ơn công tử! Cảm ơn công tử!"
Bích Liên một bên cám ơn, một bên nhanh chóng đem quần áo mình cởi hết chỉ để một cái áo yếm, sau đó chui vào trong đầm nước ấm áp.
Lạc Ly nhìn bóng lưng của Tây Môn Hạo đang đứng ở cửa động, trong ánh mắt có chút phức tạp, đồng thời trong lòng cũng thấy cảm thấy một trận hoang đường.
"Uy, Hạo huynh, bên trong đến cùng thế nào?"
Cơ Vô Bệnh cũng không có tham dự đi vào, mà canh chừng cùng Tật Phong lang ở giữa sườn núi.
Tây Môn Hạo liếc Cơ Vô Bệnh, thản nhiên nói: "Còn có mấy ngày nữa mới có thể rời nơi này?"
Cơ Vô Bệnh bất đắc dĩ lắc đầu, nếu đối phương đã không muốn nói, mình hỏi cũng không được cái gì.
"Không có gì bất ngờ xảy ra, chiều tối liền có thể rời núi tuyết, tiến vào cánh đồng tuyết, sau đó liền đến Đông Lẫm thành."
Trong lòng Tây Môn Hạo hơi động, lấy ra một tấm bản đồ để ở trên tuyết.
"Yêu, chuẩn bị hết sức đầy đủ mà!" Cơ Vô Bệnh trêu chọc nói.
Tây Môn Hạo mặc kệ cái tên bệnh này, mà là cẩn thận xem địa đồ.
Địa đồ này hắn mua ở Hàn băng trấn, là bản đồ chi tiết con đường trên núi tuyết đến cứ điểm quân sự.
Nhìn trên bản đồ, sau khi ra khỏi núi tuyết, là cánh đồng tuyết, chính là khu vực của dân du mục, hướng theo phía bắc cũng chỉ có một tòa Đông Lẫm thành, sau khi đi qua chính là cứ điểm quân sự của ba quốc gia.
Cứ điểm phía tây là khu vực phòng thủ của Lạc quốc, ở giữa là Khánh quốc. Mà cứ điểm phía đông nơi có chiều dài lớn nhất, so với Khánh quốc và Lạc quốc cộng lại còn muốn dài hơn. Chính là cứ điểm của một trong tứ đại đế quốc, Tần quốc, là nơi chống cự lại phần lớn thú nhân công kích.
Qua cứ điểm, ngoại trừ núi tuyết là những dãy núi và rừng rậm băng sương rộng liên miên, cũng chính là tấm chắn thiên nhiên giữa Thú tộc cùng nhân tộc.
Mà đi qua rừng rậm băng sương, chính là ranh giới của thú nhân, trên bản đồ cũng không có ghi chép.