Lạc Ly vốn định kháng cự, thế nhưng, sau khi thấy khuôn mặt lo lắng của đối phương thì không có nhẫn tâm cự tuyệt.
"Cái gì?"
Trong đầu Diệp Lăng Phong và Cơ Vô Bệnh lúc này hiện lên vô số dấu hỏi chấm, nhất là Diệp Lăng Phong, suy nghĩ thế nào cũng không hiểu. Tại sao sư muội lại cho tên dâm tặc mà mình ghét nhất này làm ra hành động thân mật như vậy.
"Sư huynh, lúc trước dâm...Tây Môn Hạo đã cứu ta, thương thế của huynh không có sao chứ?"
Lạc Ly chỉ có thể giải thích như vậy.
"A...không có...không có việc gì.Sư muội, tuyết liên hoa ngàn năm đâu? Đến lấy được chưa?" Diệp Lăng Phong hỏi.
" Tuyết liên hoa ngàn năm?"
Cơ Vô Bệnh biểu lộ khẽ giật mình, nhìn thoáng qua Tây Môn Hạo, trong nháy mắt hiểu ra.
Lạc Ly thì nhìn thoáng qua Tây Môn Hạo, sau đó lắc đầu, không nói gì thêm.
Diệp Lăng Phong nhìn về phía Tây Môn Hạo, vừa rồi Lạc Ly nói đối phương đã cứu nàng, như vậy tuyết liên ngàn năm. .
"Đừng nhìn, Tuyết liên hoa chính là Hạo gia lấy được." Tây Môn Hạo đắc ý nói.
"Cái gì? Lấy ra!"
Diệp Lăng Phong không biết khí lực từ đâu ra, một bước liền vọt tới. Thế nhưng lại bị một họng súng lạnh như băng đặt ở ngay giữa trán.
"Không được!" Lạc Ly kinh hãi.
"Làm sao? Ngươi có vẻ rất quan tâm hắn?"
Tây Môn Hạo trong lòng dâng lên một cỗ ghen tuông, hận không thể bóp cò ngay bây giờ.
"Không..không phải..." Lạc Ly hốt hoảng giải thích.
"Tây Môn Hạo, ta cùng sư muội đến nơi này chính là vì tuyết liên hoa ngàn năm, lấy về cho sư phụ chữa bệnh, ngươi lấy ra đây."
Diệp Lăng Phong có thể là cao cao tại thượng đã quen, mặc kệ người ta muốn cái gì, còn có loại khẩu khí này. Người khác thì cũng thôi đi, thế nhưng Tây Môn Hạo. . .
"Diệp Lăng Phong đúng không? Ngươi tin Hạo gia ta bắn chết ngươi hay không? Tuyết liên hoa ngàn năm sinh ở Khánh quốc ta, bây giờ Khánh quốc Đại hoàng tử ta tự mình hái xuống, vì sao phải cho ngươi? Sư phụ ngươi là ai? Ta biết sao?"
Tây Môn Hạo cảm giác có chút buồn cười, dùng sức áp họng súng vào trên trán Diệp Lăng Phong.
Diệp Lăng Phong bản thân bị trọng thương, đặt mông ngồi trên đống tuyết, hơn nửa người chìm vào trong, vẻ mặt liền khó coi vô cùng.
Trước kia, mình coi như cũng khách khí với Tây Môn Hạo, thật không nghĩ đến bây giờ đối phương lại uy hiếp mình. Đáng tiếc, mình đã bị thương rất nặng, bằng không thì đã sớm động thủ.
Lạc Ly từ đầu đến cuối không có nói chuyện, thậm chí nàng biết, chỉ cần mình mở miệng, đối phương sẽ đem tuyết liên đưa cho nàng, nhưng nàng vẫn không có mở miệng.
"Khụ khụ khụ! Hoàng tử điện hạ, hay là, ngươi ra một cái giá, tuyết liên hoa chúng ta sẽ mua lại." Diệp Lăng Phong hết sức khách khí nói.
"Không bán!" Tây Môn Hạo vuốt vuốt Nguyên lực súng lục nói.
"Ngươi. . ."
Diệp Lăng Phong thở gấp, suýt chút lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Thế nhưng! Hạo gia ta có thể đưa."
Tây Môn Hạo nói xong, trực tiếp lấy tuyết liên hoa ngàn năm ra, hương thơm xông vào mũi, làm cho người khi ngửi được liền có tinh thần.
"Tuyết liên hoa xinh đẹp như vậy, mới có thể xứng với mỹ nữ như Lạc Ly cô nương."
Nói xong, đem tuyết liên hoa đưa tới trước mặt đối phương.
Lạc Ly sững sờ nhìn tuyết liên hoa ngàn năm, khuôn mặt có chút đỏ lên, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng trong con ngươi lại có vẻ vui mừng.
Không phải là bởi vì tuyết liên hoa, mà là vì lời tán dương của đối phương. Nữ nhân, đều rất thích người khác tán dương mình xinh đẹp.
"Uy, Hạo huynh, ngươi tán gái có chút lớn a!"
Cơ Vô Bệnh không rõ quan hệ của hai người, nhưng hắn biết cái kia chính là tuyết liên hoa ngàn năm, là một trong những linh dược rất khó tìm.
"Lớn sao? Đừng nói, ta không quan trọng một đóa tuyết liên hoa ngàn năm, Lạc Ly cô nương nếu muốn ngôi sao trên trời ta cũng sẽ lấy xuống, tất cả những thứ gì nàng cần, ta đều có thể tự tay lấy về."
Luận tán gái? Tây Môn Hạo ở cái thế giới này có thể nói là vô địch! Đương nhiên, hắn vẫn chưa biết được ở thế giới này có người nào mặt dày hơn hắn không.
"Sư...sư muội?"
Diệp Lăng Phong nhìn Lạc Ly, bởi vì hắn thấy sư muội của mình chẳng những không có mắng đối phương là dâm tặc, mà khuôn mặt đỏ bừng, mang theo vẻ ngượng ngùng, trong con ngươi còn sắc thái vui mừng.
"Ta kháo! Cứu được một mạng liền lấy thân báo đáp sao?"
Hắn liền cảm thấy không thích cái thế giới này.
"Cầm lấy a...nó thuộc về ngươi."
Tây Môn Hạo cầm tuyết liên hoa ngàn năm nhét vào trong tay Lạc Ly, đồng thời còn có một tấm Ẩn Thân Phù.
Cảm nhận được cơn gió lạnh dần dần nổi lên, lại nhìn bộ dạng của đối phương, trong lòng bỗng nhiên có chút thương cảm.
Mặc dù hai người kết hợp có chút hoang đường, nhưng không thể không nói, đây chính là nữ nhân đầu tiên của mình khi đến thế giới này.
【 Chân tình giống như bông hoa sen, lạnh lùng băng sương không thể bao phủ. 】
【 Nó đang nở ở cành lạnh nhất, nhìn thấy mùa xuân đang đến thật gần. 】
Tây Môn Hạo bỗng nhiên hát lên, nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, cúi đầu hôn một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Ly sững sờ đứng nhìn bóng lưng của cái tên đáng hận kia rời đi, bên tai còn quanh quẩn tiếng ca cổ quái mà dễ nghe kia, nhớ tới lúc ở trong động đá vôi, hai người, một màn kia thật điên cuồng, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua xót, hai hàng lệ chảy xuống, rơi xuống hoa sen.
"Tây Môn Hạo! Ngươi là tên hỗn đản!" Hét lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
Diệp Lăng Phong lúc này cũng dần dần hiểu ra, tiểu sư muội của mình lúc này đã không còn là tiểu sư muội lúc trước nữa.
"Không! ! !" Hắn nhìn lên trời mà nói, đột nhiên bông tuyết bay đầy trời.
【 Bông tuyết bồng bềnh, bắc phong vi vu, thiên địa một mảnh thương mang. 】
【 Một đóa hoa sen đứng ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người ấy tỏa hương. . . 】
Tây Môn Hạo thuận thế cái biển một chút nhạc nền cho Diệp Lăng Phong, vậy mà nó lại không có một chút cảm giác không hài hoà.
"Mẹ nó! Xem ra ngươi đã làm cái kia."
Cơ Vô Bệnh lau khóe mắt mà không có chút nước mắt, sau đó gọi Bích Liên hai con mắt đang đỏ ngầu, đi xuống dưới núi.
Nữ nhân, luôn luôn có giác quan thứ sáu.
Tây Môn Hạo đi, không có mang theo thứ gì . Nhưng mà, lại lấy đi lần thứ nhất của nữ nhân, cùng với..trái tim kia không biết có bị hoà tan hay không.
Lạc Ly sững sờ đứng nhìn đoàn người dần dần biến mất, gió càng lúc càng lớn, những bông tuyết bị gió thổi lên bay lững lờ trên không, làm cản trở tầm nhìn.
Diệp Lăng Phong còn quỳ gối bên trong tuyết, tạo dáng, phảng phất như hắn đã trở thành một bức tượng băng. Đáng tiếc, Tây Môn Hạo lúc này đã đi xa, nếu như còn, chắc lúc này Tây Môn Hạo sẽ chèn nhạc nền vào cảnh tượng này.
. . .
Hai ngày sau, đám người rốt cục đi ra khỏi Đại Tuyết sơn, đập vào mắt chính là một cánh đồng tuyết trắng xoá, cùng với tuyết đọng.
Loại cỏ xanh không biết là chủng loại gì, vậy mà có thể sinh trưởng tại nơi lạnh lẽo trời băng đất tuyết này.
Theo hướng bắc đi, thời gian dần trôi qua xuất hiện một ít bộ lạc, thậm chí còn có rừng cây, và những người chăn thả gia súc.
"A! ! !"
Tây Môn Hạo bỗng nhiên hai tay đặt ở trên miệng, lớn tiếng hét lên, khiến cho lòng của tất cả mọi người trở nên thoải mái hơn nhiều.
Lưu Thắng cùng với mấy người khuôn mặt đều lộ vẻ vui mừng, thậm chí khuôn mặt mo của lão quỷ cũng hiện lên nếp nhăn.
Mười ngày qua đi xuyên núi tuyết, phảng phất như thật lâu, nguy hiểm cùng gian nan trong đó, chỉ có bọn hắn biết.
"Đinh! Dị giới hồng bao đã làm mới, số lượng: 3! Bên trong phương viên năm mươi mét xuất hiện Hồng bao, sau một tiếng nếu không tìm hết hồng bao sẽ biến mất."
Thanh âm nhắc nhở quen thuộc vang lên, lúc này tâm tình của hắn không tệ, bây giờ nghe được hệ thống thông báo càng làm cho hắn sảng khoái.
Đầu tiên, theo thói quen quét qua, phát hiện trên lưu Lưu Thắng có một cái Hồng bao, không khỏi cười.
"Lão Lưu, đừng nhúc nhích."
"Ba!" Một bàn tay đập vào trên lưng Lưu Thắng.
"Đinh! Dị giới hồng bao đang trong quá trình mở ra, mở ra thời gian: 10 giây. . ."
"Đinh! Chúc mừng kí chủ, thu hoạch được mười viên Nhị phẩm Bồi Nguyên đan. Đã được để vào trong không gian trữ vật!"