Tất cả người xem chiến đấu đều trầm mặc, thầm nghĩ: Nguyên lai, cái hắn luyện cũng không phải là đao, mà là kiếm.
Triệu Vân Long trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, đối diện với vị Đại hoàng tử này, đây chính là một tên vô lại mà! Loại kiếm pháp này nhìn như huyền diều, nhưng uy lực cùng khí thế so với đao pháp vừa rồi cơ bản không cùng một cấp bậc!
Ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, với tầm mắt như Triệu Vân Long, không khó để nhận ra được điều này.
"Sát!"
Hắn lần nữa xông về phía Tây Môn Hạo đang đùa nghịch kiếm pháp, nhưng bởi vì vừa rồi tiêu hao quá lớn, uy thế đã nhỏ đi rất nhiều.
Đương nhiên, Tây Môn Hạo cũng không tốt gì, một kích va chạm vừa rồi, cơ hồ đã hao hết tất cả Nguyên lực của hắn, đang khôi phục từng chút một, cho nên mới đánh rơi Yển Nguyệt đao, hào quang bảo kiếm trên tay cũng đã ảm đạm xuống. Nhưng mà . .
"Bành bành bành bành!"
Tây Môn Hạo nổ bốn phát súng liên tiếp, sau đó căn bản không nhìn xem có bắn trúng hay không, lấy ra một khối nguyên thạch hồi phục.
"A! ! ! Ta giết ngươi!"
Triệu Vân Long hét thảm một tiếng, dọa cho hắn nhảy dựng lên.
Ngẩng đầu nhìn lên... ta kháo a! Trên hộ tâm kính của đối phương xuất hiện ba cái động nho nhỏ, máu tươi không ngừng rỉ ra, thật không nghĩ tới một lần trúng liền ba phát ngay ngực. . .
Nhìn kỹ lại, Triệu Vân Long bước đi đã có chút xiêu vẹo, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã thụ thương nghiêm trọng, nhưng vẫn kiên trì xông về phía Tây Môn Hạo.
"Ai. . . liền để một kích mạnh nhất của Hạo gia đánh bại ngươi đi!"
Tây Môn Hạo hết sức trang bức lắc đầu, sau đó thu Nguyên lực súng lục lại, thả người nhảy lên, bảo kiếm trong tay từ trên cao hạ xuống .
"Thiên ngoại phi tiên!"
"Xoạt xoạt xoạt. . ."
Vô danh kiếm quyết tổng cộng có tám thức, nhưng tám thức này kết hợp lại thì chính là một bộ kiếm kĩ tuyệt mỹ.
Chỉ thấy bảo kiếm Khinh Doanh phiêu phù trên đỉnh đầu Triệu Vân Long, đến thời điểm bản thân không khống chế được nữa, mới hạ xuống đằng sau Triệu Vân Long.
Cùng lúc đó, cái bao kiếm kia cũng được hắn lấy ra.
"Keng!" Bảo kiếm vào vỏ, tiếp đó hắn chậm rãi xoay người lại.
Triệu Vân Long lúc này cũng chậm rãi quay người, cái thiếu niên anh tuấn này, lúc này tóc tai đã bù xù, trên mặt ít nhất cũng có hơn mười vết kiếm, mặc dù không sâu, nhưng hết sức mất mặt.
"Ta. . .ta không phục!"
"Phốc!"
Một ngụm máu tươi phun ra, bị mấy viên đạn nguyên lực kia bắn vào thân thể, có thể dễ chịu được sao?
"Phù phù!"
Triệu Vân Long ngã xuống, khóe mắt lưu lại dòng lệ, thật không cam lòng!
"Thống lĩnh!"
Hai mươi tên thiết quân xông tới, từng người vẻ mặt đều bi thảm thét lên.
"Tránh hết ra!"
Tây Môn Hạo quát lớn một tiếng, sau đó đẩy đám người ra mà đi vào. Ngồi xuống, lấy ra một viên tam phẩm chữa thương đan nhét vào trong miệng đối phương, sau đó dò xét một chút ở cổ.
"Không có việc gì, mang tới đây, ta lấy đầu đạn trong người hắn ra! Mẹ nó! Thân thể mạnh liền tốt sao? Cũng bị đầu đạn một phát liền xuyên qua?"
Nói xong, dưới ánh mắt không hiểu của mọi người, chậm rãi bước tới lều vải.
"A...! ! ! Rất đẹp a! Cha! Ta muốn gả cho hắn!"
"Hắn là thần tượng của ta! Là người đàn ông mạnh mẽ nhất!"
". . ."
Trong lúc nhất thời, các thiếu nữ hoài xuân trong cái bộ lạc nhỏ này đều phát cuồng, cường giả luôn được người ta sùng bái a.
"Ta kháo! Không muốn! Lão Lưu! Ngăn cửa!"
Tây Môn Hạo bị dọa đến giật mình, không nghĩ đến mình trang bức lại làm cho các thiếu nữ kia điên cuồng lên a!
. . .
"A. . . Đau!"
"Kiên nhẫn một chút, lấy ra hết rồi liền không đau nữa."
"Đại điện hạ, thật sự rất đau a! Đừng lấy nữa có được hay không?"
"Im miệng! Điểm ấy đau nhức cũng chịu không được sao? "
"Không phải a Đại điện hạ, quá sâu. . . A!"
"Y. . ."
Bên ngoài lều, Cơ Vô Bệnh cùng từng cái từng cái thiết giáp quân đồng thời giật mình.
"Đại ca, tại sao ta cảm giác những từ này rất quen thuộc a? Có vẻ giống như ngươi và đại tẩu thường xuyên đối thoại vào buổi tối ấy nhỉ."
Hùng Nhị lấy mũ giáp xuống, sờ sờ cái đầu trọc của mình, ngu ngơ nói ra.
"Mịa nó! Hùng Nhị, ngươi nghe trộm ta?"
Hùng Đại nổi giận, vừa định giáo huấn tên đệ đệ không nên thân này, liền thấy lều vải được người vén lên.
"Uy, các ngươi ai có kim sang dược?" Bích Liên hô.
"Ta có!"
Cơ Vô Bệnh vung tay lên, một bao kim sang dược đưa đến cho Bích Liên.
Bích Liên nhìn cũng không nhìn, mà nhìn không hiểu, quay người tiến vào lều.
"Công tử, kim sang dược."
"Đến, đảo đều lên trên miệng vết thương. Hoàn thành, lần đầu tiên phẫu thuật lấy đạn, miệng vết thương có chút lớn, tam phẩm chữa thương đan cũng không thể cầm máu."
"A. . ."
"Coong!" Một tên thiết quân cổ tay run lên, vũ khí rơi trên mặt đất.
Những người khác cũng từng người nhắm mắt lại, cùng mặc niệm cho vị Đại Thống lĩnh đáng thương này.
Đồng thời, cũng mặc niệm cho tương lai của chính mình. Bởi vì, nếu như Triệu Vân Long không quỵt nợ, cuộc sống sau này của họ, chính là phải đi bảo vệ vị Đại hoàng tử không đứng đắn này.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, đội ngũ được những người dân bộ lạc này đưa tiễn, tiếp tục lên đường, bất quá thời điểm ra đi Tây Môn Hạo tặng một ít tiền, xem như là phí ăn ở.
Dân du mục này kỳ thật tối hôm qua đã tìm hiểu qua vị công tử ca anh tuấn này là ai, nhất quyết cái gì cũng không dám lấy, nhưng Tây Môn Hạo nói một câu: Không lấy của dân bất cứ thứ gì.Khiến cho những mục dân kia quỳ xuống đất đưa tiễn, hô to: “Đại hoàng tử: Thánh minh”.
Triệu Vân Long thì như một cô dâu nhỏ, được mười tám đại hán thay phiên nhau âm thầm thăm hỏi, hai mắt vô thần nằm ở trên xe ngựa, ngắm nhìn bầu trời trên cánh đồng tuyết, có một loại xúc động muốn khóc.
Ban đầu bốn viên đạn kia mình có thể từng chút từng chút dùng nguyên lực ép đi ra, nhưng Đại hoàng tử “hảo tâm” lại tự thân vì hắn làm giải phẫu cực kì khủng khiếp, khiến cho hắn chịu đủ loại tàn phá.
Đương nhiên, hắn hiện tại lại càng sợ khi quay về không biết phải bàn giao như thế nào. Không chỉ có thua chính bản thân mình, còn thua luôn hai tiểu đội vô song thiết kỵ.
Tây Môn Hạo thì đang cưỡi trên lưng Tật Phong lang, một tay ôm bờ eo thon của tiểu mỹ nhân Bích Liên, một tay cầm súng lục nghịch, thỉnh thoảng dùng một ít động vật nhỏ làm bia ngắm để luyện tập tay nghề.
Nhưng mà, mỗi một lần tiếng súng vang lên, trong xe ngựa, Triệu Vân Long lại run lên một lần, không hiểu sao dâng lên một nỗi sợ hãi.
Loại ám khí dùng nguyên thạch làm nguyên liệu này, chính là lần đầu tiên hắn thấy.
"Công tử mau nhìn! Một tòa thành thật lớn a!" Bích Liên chỉ về phía trước mà tán thán.
Tây Môn Hạo ngẩng đầu nhìn, chẳng biết tại sao, hốc mắt lại có chút cay cay. Trải qua hơn một tháng gian nan, rốt cục cũng đã thấy được Đông Lâm thành.
Đông Lâm thành, Khánh quốc đệ nhị đại thành trì, đệ nhất chính là Khánh quốc đô thành Thiên Khánh thành. Nhưng luận phòng ngự cùng với số lượng quân đội, nó có khả năng còn xếp trên Thiên Khánh thành!
Đông Lâm thành, rộng không quá năm dặm, nhưng dài hơn hai mươi dặm! Từ đông hướng tây, phảng phất một tòa trường thành hùng vĩ.
Mà cách Đông Lâm thành hơn mười dặm, chính là một cứ điểm quân sự mênh mông, đây mới thực sự là Vạn Lý Trường Thành, liên miên không ngừng, như một Cự Long sừng sững nơi đó, ngăn cản thú nhân tấn công.
Cái cứ điểm phương Bắc này, không ai biết nó được hình thành như thế nào, phảng phất như khi có nhân loại thì tòa thành ấy đã có rồi.
Từ bờ biển phía Tây Lạc quốc đến thảo nguyên phương bắc Đại Tần quốc, cứ điểm này vượt qua vô số núi non, ngàn vạn năm qua đều chưa từng ngã xuống.
Tây Môn Hạo thấy được Đông Lâm thành, thấy được cứ điểm quân sự phương Bắc, cảm giác đầu tiên liền là: Hạo gia quật khởi, chính là ở đây!