Bầu không khí của trang viên từ yên tĩnh biến thành khẩn trương, ngay cả Triệu Vân Long đang định nói chuyện cũng yên tĩnh lại, vẻ mặt có chút khó coi.
Bởi vì, cái tiền đặt cược kia sẽ khiến cho hắn bị lột một lớp da.
“Ha ha ha! Triệu đô thống sao lại đến đây, mời vào trong!”
Hô Duyên Chước thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng đứng ra hòa giải.
Triệu Uyên quay đầu về phía Hô Duyên Chước nói: “Hô Duyên Chước, từ sau khi làm thành chủ ngươi càng ngày càng phát tướng. Ta không phải tới uống rượu, ta tới mang nhi tử và thiết kỵ trở về. Đại điện hạ đã đến Đông Lẫm thành, nhiệm vụ của bọn hắn cũng đã xong”.
Nói xong, hướng Tây Môn Hạo chắp tay, nếu như đối phương không trả lời thì hắn vẫn như thế.
“...”.
Hô Duyên Chước bị nghẹn, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng hắn cũng không so đo, bởi vì tính cách tên Triệu Uyên này là như vậy.
“Vô song thiết kỵ, Triệu Uyên đô thống, kính trọng đã lâu, miễn lễ”. Tây Môn Hạo rốt cục cũng nói chuyện.
Nói thẳng ra, hắn không muốn yếu thế, đặc biệt là yếu thế trước mặt quan võ. Bởi vì sẽ bị họ khinh bỉ, cực kì khinh bỉ, dù cho ngươi là hoàng tử.
“Tạ điện hạ!”
Triệu Uyên thu lễ, sau đó nói với Triệu Vân Long:
“Vân Long, nhiệm vụ đã xong, mau theo ta trở về doanh trại!”
Triệu Vân Long biến sắc, rụt cổ lại, bờ môi run run mấy lần, ấp úng không dám nói ra.
“Ừm?” Mày kiếm của Triệu Uyên dựng lên.
“Ha ha! Triệu đô thống, lệnh lang hiện tại là hộ vệ của ta, không cần về vội như vậy!” Tây Môn Hạo cười nói.
Không ngờ Triệu Uyên lại ưỡn ngực, dõng dạci:
“Vô song thiết kỵ chỉ biết đánh trận! Không biết làm hộ vệ! Nếu ngài cần hộ vệ thì hắn thành thạo nhất!”
Nói xong, kéo Hô Duyên Đạt đến bên cạnh.
Lúc đầu, Hô Duyên Đạt tưởng Cơ Vô Mệnh là đại hoàng tử, không nghĩ tới người Ngưng Khí trung kỳ trước mắt này mới là đại hoàng tử.
“Quân phòng đô thống Hô Duyên Đạt, gặp qua hoàng tử điện hạ.”
Tây Môn Hạo chỉ liếc nhìn, không để trong mắt.
Sau đó nhìn về phía Triệu Uyên, cái quân đoàn này không biết bị cấp trên dạy dỗ như thế nào? Mà mỗi tên đối với bốn chữ “Vô Song thiết kỵ” sùng bái một cách mù quáng.
“Chắc là Triệu đô thống hiểu lầm rồi, ta nói: lệnh lang cùng hai mươi mấy tên thiết kỵ ngoài kia từ nay đều là hộ vệ của ta, phụ trách an toàn của ta.”
“Cái gì?”
Đám người Hô Duyên Chước hoảng hốt, chuyện cướp người Vô Song thiết kỵ làm hộ vệ chưa từng xảy ra, ngoại trừ hoàng đế thì ai dám.
Hai mắt của Triệu Uyên híp lại, khí thế bỗng tăng vọt, bước mấy bước đã tới trước mặt Tây Môn Hạo.
“Hừ!”
Tây Môn Hạo hừ lạnh một tiếng, Thần Hoàng Bá Khí Quyết trong cơ thể vận chuyển, khí thế cũng tăng vọt, bá khí hoàng gia vờn quanh người.
Đừng xem tu vi của hắn yếu, Thần Hoàng bá khí chuyên dùng để cho người hoàng gia nghiền ép người thường.
Thần Hoàng bá khí vừa ra, tất cả người trong phòng đều run lên, người không biết còn tưởng bệ hạ giá lâm.
Hai mắt Triệu Uyên ngưng tụ, vị Đại hoàng tử này có chút làm cho người khác bất ngờ nha! Mặc dù tu vi kém hơn so với tam hoàng tử Tây Môn Vũ. Nhưng loại vương bá chi khí này so ra còn hơn sát khí của tam hoàng tử, càng làm cho thần tử thần phục.
“Đại điện hạ, Vô Song thiết kỵ do chính bệ hạ quản lý, người không có quyền điều khiển.”
Tây Môn Hạo nhếch miệng cười, bưng chén rượu lên uống một hớp, mới nói:
“Ta đánh cuộc thắng nên bọn hắn là của ta.”
“Ừm?”
Triệu Uyên quay đầu nhìn về nhi tử của mình.
“Phù phù!” Triệu Vân Long quỳ một chân trên đất, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn lên.
“Phụ thân, hài nhi không có thực lực, đánh cuộc thua Đại hoàng tử, cho nên...”
Hắn không còn mặt mũi để nói thêm gì nữa! Đây là sự nhục nhã cho Vô Song thiết kỵ.
Triệu Uyên nhìn về phía con trai của mình, con của hắn thì hắn hiểu rõ, là một tên thấy chết trước mặt vẫn không sợ, nhưng cũng rất giữ chữ tín.
“Ngươi bị thương rồi?” Hắn hỏi.
“Nhờ Đại hoàng tử hạ thủ lưu tình!”
Hai người này, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau.
Mà Hô Duyên Chước đứng bên cạnh thì hai tay run lên, tu vi của hắn dù bị giảm xuống nhưng vẫn nhìn ra Triệu Vân Long hơn Tây Môn Hạo hai cấp.
Mà Triệu Vân Long là ai? Trong Vô Song thiết kỵ có biệt danh là Vô Song tiểu bá vương! Không những có một người cha tốt, mà cây thương thép trong tay sử dụng vô cùng thuần thục.
Hắn nghĩ, hai chữ “phế vật” gắn liền với Đại hoàng tử đã biến mất. Xem ra, lời đồn không sai, Đại hoàng tử đã không giống trước kia.
Triệu Uyên nhìn Triệu Vân Long rất lâu, chỉ nói một câu:
“Làm phiền!” Sau đó quay người bỏ đi, không thèm hành lễ với Tây Môn Hạo.
Triệu Vân Long vẫn quỳ trên mặt đất, gương mặt đầy xấu hổ, không động đậy chút nào.
Tây Môn Hạo vẫn ngồi vừng vàng, sắc mặt cũng không thay đổi gì. Một màn này, càng làm cho đám người có một cái nhìn khác với hắn.
Vị đại hoàng này thật không tầm thường nha. Có lẽ, hắn không phải đến đây để dưỡng bệnh mà là có chuyện muốn làm.
Ngay lúc bầu không khí đang lúng túng thì một tên hộ vệ chạy vào.
“Báo! Thành chủ đại nhân, bên ngoài có một tên tự xưng “Hàn Mai tiểu trúc” Lưu công công, mong muốn gặp mặt điện hạ.”
“Lưu công công?”
Hô Duyên Chước có chút nghi hoặc, nhìn qua Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo cũng bất ngờ, nhưng nghĩ lại, đoán chừng Hàn Mai tiểu trúc kia chắc là trang viên trong miệng Tây Môn Phá Thiên.
“Đại điện hạ! Ngài xem?”
Hô Duyên Chước bắt đầu có chút xem trọng vị Đại hoàng tử có chút đặc biệt này.
“Mời vào đi! Lát nữa còn cần hắn dẫn đường.” Tây Môn Hạo thản nhiên nói.
“Đi thôi.”
“Vâng!”
Tên hộ vệ lui ra, đám người lại lần nữa ngồi xuống.
Chỉ có Triệu Vân Long vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói gì.
Tây Môn Hạo lườm đối phương một cái, không nói gì thêm. Tên Tiểu Bá Vương này đã lọt vào tay hắn thì đừng mơ mà chạy thoát.
Hô Duyên Đạt ngồi cạnh Hô Duyên Chước, nhìn chằm chằm Đắc Kỷ, nước miếng muốn chảy ra ngoài.
Rất nhanh, tên hộ vệ kia dẫn một người trung niên trên ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, mặc một bộ đồ tùy tùng cũ nát trong cung. Dáng người gầy còm, có vẻ ăn uống không đầy đủ.
“Điện hạ! Điện hạ đang ở đâu?”
Tên thái giám kia chưa vào nhưng âm thanh lanh lảnh đã truyền vào làm đám người nổi hết da gà.
“Sợ thật! Có cần như vậy không?”
Tây Môn Hạo thầm mắng, tên thái giám này sao xúc động như vậy?
Hắn không biết, Lưu công công được bệ hạ lưu lại để quản lý Hàn Mai tiểu trúc, chớp mắt đã hai mươi năm, cũng chỉ khi hoàng đế thân chinh tới mới cảm thụ được một chút long ân. Trời mới biết tên hoạn quan như hắn ở Đông Lẫm thành này đã trải qua những chuyện gì.
“Điện hạ! Là điện hạ đây sao?”
Lưu công công nhìn qua liền thấy Tây Môn Hạo, dù hắn chưa gặp Tây Môn Hạo nhưng hắn biết Tây Môn Phá Thiên vì hai người khá giống nhau.
Vả lại, đối phương ngồi ở chủ tọa, chắc chắn là đại hoàng tử, không thể nghi ngờ.
“Điện hạ a! Nô tài cuối cùng cũng gặp được ngài! Ô ô ô...”
Lưu công công dùng tốc độ mà con người không thể đạt đến, chạy đến bên cạnh hắn, liền ôm chân khóc lớn.
Cái giọng lanh lảnh, luyến láy kia khiến người nghe ớn lạnh cả người.