Tây Môn Hạo liếc nhìn Ngưu Đại Tráng đang sốt sắng, như thể nếu không cho ta xem súng ta liền tự sát, con ngươi đảo một vòng, bỗng nhiên hướng ra phía bên ngoài hô to:
"Vân Long! Dọn dẹp!"
"A?"
Triệu Vân Long nào dám? Lão cha của mình còn ở bên trong a!
"Hừ! Long Nhi, đừng quên thân phận của ngươi." Triệu Uyên nói một câu đầy ẩn ý.
"Ta. . ."
Triệu Vân Long xoắn xuýt, không biết phụ thân nói đến thân phận là hộ vệ hoàng tử,hay là thân phận vô song thiết kỵ a.
"Đần, dọn dẹp."
Cơ Vô Bệnh gõ Triệu Vân Long còn đang ngơ ngác một phát.
Triệu thống lĩnh lúc này mới phản ứng lại, hô to:
"Hùng Đại Hùng Nhị, dọn dẹp!"
"Vâng!"
Hai người nhanh chân tiến vào cửa hàng binh khí, trực tiếp đem vài người ít ỏi trong cửa hàng lôi ra ngoài.
"Đương đương!" Hai thanh Yển Nguyệt đao sáng loáng,hai binh sĩ thiết giáp to lớn sừng sững chặn trước cửa.
"Ta kháo!"
Triệu Uyên thấp giọng mắng một câu, vô song thiết kỵ của mình, cứ như vậy liền bị phế đi! Càng lúc càng giống ác nô của Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó nhìn Ngưu Đại Tráng đang quỳ trên mặt đất, trong tay đùa nghịch với Nguyên lực súng lục.
"Ngưu Đại Tráng, muốn xem cũng được,nhưng ta muốn chế tạo binh khí a. . ."
"Miễn phí!" Ngưu Đại Tráng dứt khoát nói.
"Tài liệu. . ."
"Tùy tiện ngài chọn, miễn phí!" Ngưu Đại Tráng không thèm đếm xỉa.
"Thế nhưng ta còn muốn. . ."
"Đại điện hạ! Vô luận yêu cầu gì, thảo dân đều đáp ứng! Chỉ cần ngài để cho ta nghiên cứu một chút cái ám khí kia, ngài muốn con gái ta đều cho người!"
Ngưu Đại Tráng xem ra thật không thèm đếm xỉa.
"Ai! Điên rồi!"
Triệu Uyên vỗ ót một cái, kỳ thật trong lòng hâm mộ Tây Môn Hạo muốn chết a.
Tộc người lùn này nổi danh với tay nghề rèn đúc, nhưng cùng nổi danh với nó cũng là tính tình hết sức thối nát, mà cực kì quật cường! Nếu như không hợp mắt, nhiều hay ít nguyên thạch đều sẽ không động chùy.
Đến mức uy hiếp. . . Được a, ngươi có thể giết hắn, nhưng muốn hắn vì ngươi mà vung chùy, việc đó là vô vọng a.
"Tốt! Nhưng con gái ngươi thì thôi đi, Hạo gia độ lượng, thực sự không đành lòng chiếm tiện nghi của ngươi, cầm đi đi!"
Nói xong, đem Nguyên lực súng lục đưa qua. Hắn không sợ đối phương sử dụng, bởi vì Nguyên lực súng lục chỉ có thể mình hắn mới dùng được.
Ngưu Đại Tráng hai tay nâng niu Nguyên lục súng lục, nhẹ nhàng vuốt ve, phảng phất đây không phải là một vũ khí, mà là một mỹ nữ tuyệt thế a.
"Thật không thể tin nổi. . .Thật không thể tin nổi. . . Mau đến xem."
"Phần phật!" Mấy tên người lùn xông tới.
Sau đó mấy người lùn bắt đầu loay hoay quanh Nguyên lực súng lục, thậm chí ngay cả ổ đạn đều bị tháo ra, từng trận tranh luận vang lên.
Tây Môn Hạo nhìn xem mà cười cười, sau đó liếc mắt ra hiệu với Cơ Vô Bệnh.
Cơ Vô Bệnh hiểu ý, đi tới, khom lưng, ghé lỗ tai tới.
"Bệnh quỷ, vũ khí cẩm y vệ có thể làm rồi, miễn phí, lát nữa ngươi đi đàm phán, có thể thu được bao nhiêu lợi tức liền thu, phẩm chất càng cao càng tốt, kiểu dáng do ta định, một chút nữa ngươi tới lấy bản vẽ."
Cơ Vô Bệnh nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười âm hiểm, gật nhẹ đầu nói:
"Đã rõ, yên tâm, ta sẽ đem cốt tủy lão nhân này rút ra cho ngươi a."
"Hắc hắc hắc. . . Hạo gia thích ngươi ở điểm ấy: Không biết xấu hổ." Tây Môn Hạo âm hiểm cười nói.
"Hắc hắc hắc. . . Như nhau." Cơ Vô Bệnh trả lời.
Hai người châu đầu nói chuyện to nhỏ, Triệu Uyên nghe mà tê dại cả da đầu, nụ cười kia, con mẹ nó quá âm hiểm!
"A? Vì sao lại không thể dùng thế này?"
Ngưu Đại Tráng lúc này đang cầm Nguyên lực súng lục, bóp cò súng, thế nhưng lại không phản ứng chút nào.
"Không đúng . . .đây chính là nơi kích hoạt a. . . Đại điện hạ, dùng như thế này đúng không?"
Nói xong, lần nữa bóp mấy lần.
Tây Môn Hạo cùng Cơ Vô Bệnh ngừng thảo luận, hỏi:
"Lão đầu, ngươi nhìn ra phẩm chất cái này sao?"
Ngưu Đại Tráng lắc đầu, có chút si mê nói ra:
"Nhìn không thấu. . . cái này cùng với tất cả các loại bình khí mà ta từng thấy đều khác nhau."
"Hắc hắc! Cái này là diệu dụng của nó, bởi vì, đây là một thần khí a!" Tây Môn Hạo hết sức thần bí nói ra.
"Thần khí?" Ngưu Đại Tráng nghi ngờ hỏi.
"Đúng, đưa đây, ta biểu diễncho ngươi."
Tây Môn Hạo cầm lại Nguyên lực súng lục, sau đó mở ổ đạn ra. Khẽ vươn tay, lấy ra một khối nguyên thạch bỏ vào.
"Tạch...!" Theo tiếng ổ đạn đóng lại, nguyên thạch hóa thành sáu viên đạn.
"Bành bành bành!"
Đưa tay ba phát súng liền bắn vào tường, xuất hiện ba tiểu động nho nhỏ.
Triệu Vân Long nghe được súng vang lên liền giật thót người, vết thương trên người một lần nữa phát tác.
"Trời ạ! Phân giải nguyên thạch! Làm sao làm được? Cho ta nhìn lại a!"
Ngưu Đại Tráng vọt thẳng đến trước mặt Tây Môn Hạo, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra.
"Bành bành bành!"
Lại là ba phát, bắn vào dưới chân Ngưu Đại Tráng, làm cho đối phương ngừng lại.
Sau đó lại tiếp tục thay đạn, vừa nói:
"Ngưu Đại Tráng, binh khí của Hạo gia ngươi làm sao mà hiểu được a."
"Tạch...!" Đạn được nạp đầy.
Tròng mắt Ngưu Đại Tráng trống rỗng, nhưng vẫn không hiểu được quá trình phân giải nguyên thạch kia là như thế nào.
"Hoàng tử điện hạ, ngài muốn vũ khí gì?"
Hắn biết, bản thân muốn nghiên cứu món thần khí này, sẽ phải đổ máu.
"Ha ha ha! Hùng Đại! Đem Yển Nguyệt đao vào đây!" Tây Môn Hạo cười to nói.
Hùng Đại quay người lại, trực tiếp đem Yển Nguyệt đao ném qua.
"Ông. . .!" Hai trăm cân Yển Nguyệt đao trực tiếp bay tới, dọa cho đám người rụt cổ lại.
Tây Môn Hạo hai tay vừa động, liền tiếp được thanh đao, thân thể không nhúc nhích chút nào.
"Tê. . ." Triệu Uyên hít sâu một hơi, hiểu rằng nhi tử của mình thua không oan. Trong lòng thầm nâng vị trí vị Đại hoàng tử này lên không ít.
"Coong!" Yển Nguyệt đao cắm trên nền đá.
"Lão đầu, chiếu vào bộ dáng của nó mà rèn! Nhưng lại làm dài hơn ba thước, tăng lên một trăm năm mươi cân nữa! Còn có, khắc hoa văn lôi điện, càng dọa người càng tốt! Còn phần tài liệu. . ."
"Xoạt!" Ba khối tam sắc thạch xuất hiện dưới chân Ngưu Đại Tráng.
"Trời ạ! Hạo Thiên thạch! Thâm Hải trầm thiết! Kim cương! Mặc dù chỉ là tam phẩm, nhưng đều là những tài liệu hiếm a!"
Ngưu Đại Tráng là người trong nghề, liếc cái liền thấy, quỳ trên mặt đất đem ba khối tài liệu cầm lên, tay có chút run run.
Triệu Uyên hôm nay xem như mở mang tầm mắt, Tây Môn Hạo này, đem cho hắn thật nhiều kinh hỉ a.
"Lão đầu, có chúng, ngươi có thể tạo ra vũ khí phẩm giai như thế nào?"
Tây Môn Hạo nhìn bộ dạng của Ngưu Đại Tráng, trong lòng vui vẻ. Người trong nghề vừa ra tay, liền biết vật trân quý, xem như lần này tìm đúng người rồi.
Ngưu Đại Tráng kích động nhìn ba khối tài liệu, đối với số ít người mà nói, nếu được tự tay dùng tài liệu trân quý như thế để rèn, đừng nói là đòi tiền, xem như cho thêm tiền hắn cũng đồng ý a!
"Huyền giai thượng phẩm là thấp nhất! Có lẽ còn có thể tăng lên Địa giai."
"Chỉ mới Địa giai a…” Tây Môn Hạo thất vọng.
"Phù phù phù phù. . ."
Mấy tên người lùn đều ngất, thậm chí đám người Triệu Vân Long cũng suýt chút nữa ói máu.
Ngưu Đại Tráng một nửa râu ria vểnh lên, sau đó ánh mắt khinh bỉ nhìn Tây Môn Hạo:
"Đại điện hạ, không phải thảo dân chế tạo không tốt, nếu như ngài không xuất ra ba khối tài liệu này, bổn điếm dùng tất cả tài lên, chế tạo được Huyền giai trung phẩm đều có chút khó khăn! Nếu không có tài tiệu, xem như tay nghề có cao tới đâu đều chỉ là nói suông."