Đắc Kỷ nhìn thấy Tây Môn Hạo, trên mặt hiện rõ sự vui mừng. Tối qua, nàng đứng trông chừng Ảnh cả đêm, hai người không trao đổi tí nào khiến nàng nhớ chủ nhân vô cùng.
“Ha ha ha! Đêm qua không có ôm Đắc Kỷ đi ngủ, thật không quen nha!”
Tây Môn Hạo trực tiếp ôm Đắc Kỷ, sau đó hôn một cái, sờ soạng đôi gò bồng đào kia một cái.
Mà Ảnh lúc này đã có thể cử động được, đang xếp bằng để hấp thu dược lực của viên đan dược tứ phẩm kia.
Tứ phẩm thật không hổ danh là tứ phẩm, hiệu quả tốt vượt sức mong đợi! Hôm qua vẫn còn đang hấp hối, hôm nay đã có thể đi lại.
Tây Môn Hạo cười híp mắt, đi tới bên giường, ngồi xuống.
Sau một đêm khôi phục, khuôn mặt của đối phương đã có chút hồng hào, nếu nhìn kỹ cũng coi như là một mỹ nhân mặt lạnh.
Ảnh đang tĩnh tọa chậm rãi mở mắt, mặt lạnh nói:
“Ngươi là Đại hoàng tử?”
“Yêu! Ngươi là tù binh hay ta là tù binh? Còn có, ngươi đi ám sát ta, nhưng không biết ta là ai?”
Tây Môn Hạo hơi buồn cười.
“Ta chỉ cần giết người, cha nuôi muốn ta…”
Ảnh nói đến đây, sau đó ngậm miệng lại, nhắm mắt, yên lặng.
“Không nói phải không? Tốt! Đắc Kỷ, đóng cửa, cài chốt, không để ai đến gần.”
“Vâng, chủ nhân.”
Đắc Kỷ đi đến trước cửa, Cô Vô Bệnh vừa đến, nhưng bị chặn ở ngoài cửa.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Đóng cửa, còn cài chốt, bản thân là một nữ nhân, đối phương là một nam nhân… Ảnh có chút luống cuống.
Tây Môn Hạo bỗng nhiên nhảy lên giường, trực tiếp đè lên Ảnh.
“Ngươi buông ra! Vô sỉ! Ngươi muốn làm gì?”
Ảnh giằng co kịch liệt, nhưng đang trọng thương chưa lành, thậm chí có vết thương còn bắt đầu chảy máu, sao có thể chống lại được.
“Ba!”
Tây Môn Hạo dán một tấm phù Khôi Lỗi ở sau ót đối phương, Ảnh lập tức nằm im.
“Tiểu nương bì, Hạo gia ta còn không trị được ngươi?”
Mắng xong, nhảy xuống, sau đó ngồi lên ghế hỏi: “Nói cho ta, tổ chức của ngươi.”
Ảnh đứng dậy, hai mắt vô thần, nói: “Dong binh đoàn Khuê Lang.”
“Đầu lĩnh?”
“Khuê Lang, tu vi Đoán Thần hậu kỳ,”
“Cha nuôi của ngươi là ai?”
“Đoàn trưởng Khuê Lang, ta được hắn nuôi nấng từ nhỏ.”
“Địa chỉ.”
“Thành Khu Đông,xxx…” Ảnh báo ra một địa chỉ.
Tây Môn Hạo nhớ kỹ, sau đó hỏi:
“Là ai phái các ngươi đi giết ta?”
“Không biết, tất cả là nhiệm vụ ba nuôi ta nhận, chúng ta chỉ chấp hành.”
“Dấu bớt trên người ngươi là sao?”
“Từ nhỏ đã thế.”
“Làm cách nào ngươi có thể ẩn thân được? Có phải là do bí thuật hay không?”
“Không, là do cái bớt trên người ta. Cha nuôi từng nói, hắn nhặt được ta ở trong hốc núi, trên người có một vết bớt. Sau này, khi lên tám, phát hiện bản thân có thể ẩn thân, nhưng khi tấn công hoặc bị công kích sẽ hiện hình.”
“Thời gian ẩn thân là bao lâu?”
“Một nén nhang, tu vi càng cao thì càng tăng cường.”
“Ngưu bức nha!” Tây Môn Hạo nói thầm, dùng tốt hơn phù Ẩn thân nhiều.
“Đúng rồi, dong binh đoàn của các ngươi có tất cả là bao nhiêu ngươi? Tu vi như thế nào?”
“Năm mươi hai người, có Thoát Thai kỳ, Ngưng Khí kỳ và cả Đoán Thần kỳ.”
“Bao nhiêu Đoán Thần kỳ?”
“Năm, cha nuôi mạnh nhất, hậu kỳ, ta và phó đoàn trưởng là trung kỳ, còn lại đều ở sơ kỳ. NHưng mà đã chết một người, ta thì ở đây nên chỉ còn lại ba.”
Tây Môn Hạo sờ sờ cằm, hỏi:
“Nếu như ta giết sạch dong binh đoàn của ngươi, ngươi sẽ hận ta sao?”
“Sẽ! Nhưng chỉ cần ngươi không đụng cha nuôi ta, người khác sống hay chết ta mặc kệ!” Ảnh nói.
“Vì sao?” Tây Môn Hạo tò mò.
“Bởi vì không quen biết, trừ khi đi làm nhiệm vụ, cha nuôi sẽ nhốt ta vào phòng để tu luyện. Ta biết, cha nuôi chỉ xem ta như một công cụ. Nhưng hắn đã cứu và cưu mang ta, nuôi lớn ta, ta không hận hắn.”
“Phù Khôi Lỗi thật ngưu bức a!”
Tây Môn Hạo giờ mới phát hiện Khôi Lỗi Phù dùng quá tốt, có thể khống chế hành vi, thậm chỉ có thể khiến cho đối phương nói ra bí mật sâu thẳm nhất của bản thân.
“Cái kia…ngươi hận ta sao?”
“Không hận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi chỉ là mục tiêu của nhiệm vụ.”
“Ta cứu ngươi, ngươi có muốn báo đáp cho ta?”
“Sẽ không, vì ngươi là người đánh ta bị thương.”
Lời nói của Ảnh khiến cho Tây Môn Hạo phát điên, cảm giác như bản thân vừa lãng phí một viên đan dược tứ phẩm quý giá.
“Ta hỏi ngươi, nếu như ta giúp ngươi thoát khỏi tình cảnh hiện nay, không làm công cụ giết người nữa, cho ngươi làm quan, ngươi có nguyện ý không?” Tây Môn Hạo hỏi tiếp.
“Ta… Ta không biết.”
Ảnh bắt đầu lưỡng lự.
Mắt Tây Môn Hạo sáng lên, miệng hơi cong. Bỗng nhiên hắn cười quái dị, đi đến bên tai của đối phương rồi nói:
“Ta là đại hoàng tử, ta có ân với ngươi, ngươi muốn báo đáp ta.”
“Không, ngươi là mục tiêu của ta.”
“Không, ta là ân nhân của ngươi, ngươi muốn báo đáp ta.”
“Không, ta là…”
Thế là Tây Môn Hạo bắt đầu dùng thời gian còn lại để tẩy não của đối phương.
Ảnh thì cứ như một cỗ máy, cứ lặp lại một câu, đôi khi hơi do dự, trên mặt còn hiện lên một chút mê mang.
Bỗng nhiên, Tây Môn Hạo nở một nụ cười dâm đãng.
“Ảnh, ta hỏi ngươi, ngươi còn là xử nữ sao?”
“Đúng thế.” Ảnh gật đầu.
“Tới, hôn ta.” Thanh âm của Tây Môn Hạo cực kỳ dụ hoặc.
Ảnh không do dự tý nào đi tới và hôn, cả hai đều điên cuồng.
Ảnh còn hơi lúng túng, hai mắt dần trở nên mê ly.
Sau một hồi lâu, Tây Môn Hại cảm giác thời gian đã hết, buông bản thân ra, liếm nhẹ môi, sau đó tiếp tục nói:
“Ta là ân nhân của ngươi, ta cứu ngươi, ngươi muốn báo ân, biết không?”
Ánh mắt của Ảnh mê ly, hơi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Bỗng nhiên, hết thời gian, Tây Môn Hạo nhậm miệng, cười híp mắt.
Mà Ảnh vẫn chưa hoàn hồn, chỉ là hơi thắc mắc đối phương rời khỏi người bản thân từ lúc nào.
Vì sao bản thân lại đứng trước mặt hắn, mà bờ môi lại tê tê, giữa miệng còn lưu lại một luồng hơi thở của nam nhân.
“Ảnh, kỳ thật, ta là ân nhân của ngươi, ta trị thương cho ngươi, cho ngươi đan dược, bằng không thì ngươi đã chết từ lâu, ngươi định báo đáp ta như thế nào đây?” Tây Môn Hạo trừng mắt nhìn Ảnh nói.
Ảnh sững sờ, trên mặt hơi do dự.
Bỗng nhiên, nàng nhắm mắt nói:
“Ngươi thu mạng của ta về đi.”
“Cáp!” Tây Môn Hạo bật cười, người này, thật là có cá tính.
“Đắc Kỷ, coi chừng nàng, một lát nữa ta muốn dẫn nàng đi giết người.” Nói xong, rời khỏi phòng.
Mà Ảnh chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn bản thân, cảm giác vết thương hơi đau, lộ ra vẻ giãy giụa.
Bởi vì, không hiểu vì sao, trong đầu luôn vang lên một câu nói: Ngươi muốn báo ân, hắn cứu ngươi.
“Không! Hắn là mục tiêu của nhiệm vụ! Mặc dù hắn là hoàng tử, nhưng hắn vẫn là mục tiêu!”
Ảnh ôm đầu la lớn, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.
Mà mặt Đắc Kỷ không thay đổi, nhìn đối phương, không nhúc nhích chút nào.