Chương 91: Mạng của ngươi là của ta! Người của ngươi cũng là của ta!
Trong sân của Hàn mai tiểu trúc, Tây Môn Hạo ngồi ở trên một cái ghế, còn Bích Liên thì đang cẩn thận hầu hạ.
Đắc Kỷ thì ôm lấy Ảnh, đối phương đã tỉnh, nhưng mà cả người giống như bị mất hồn, mặt ngơ ngác.
Còn Lưu Thắng thì mang hai mươi tên tù phạm đứng ở trước mặt Tây Môn Hạo, bên trong có năm nữ tử, mười lăm nam tử, tất cả đều là người trẻ tuổi, xem ra hai người kia rất biết chọn người.
"Điện hạ, hai mươi tên tù phạm đều phạm vào tội chết, có người còn giết quan viên. Trong đó, có năm tên Thoát Thai kỳ đỉnh phong, tám tên Ngưng Khí sơ kỳ, năm tên Ngưng Khí trung kỳ, hai tên Ngưng Khí hậu kỳ, đa số là dong binh phạm tội!"
Lưu Thắng thuộc như lòng bàn tay nói ra.
Tây Môn Hạo hài lòng gật nhẹ đầu, những tù phạm này không chỉ có tu vi khá cao, tuổi lại còn không lớn, mỗi một cái đều đã từng giết người.
"Nam trái nữ phải."
Hai mươi tên tù phạm kia tất nhiên biết đây là Đại hoàng tử, bởi vì trước khi đến đã bị cái tên có vẻ bị bệnh kia nhắc qua. Đây là cho bọn hắn một cơ hội, cho nên bọn hắn đều hết sức quý trọng.
Rất nhanh, nam nữ tách ra, đứng nghiêm.
Tây Môn Hạo nhìn lướt qua nam tù phạm, sau đó vừa nhìn về phía nữ tù phạm.
Năm nữ tù có một tên Ngưng Khí hậu kỳ, hai tên sơ kỳ, hai tên Thoát Thai kỳ đỉnh phong.
"Ta không hỏi lai lịch của các ngươi, bởi vì trong mắt ta các ngươi đã là người chết, các ngươi chỉ có hai mươi cái số hiệu."
Tây Môn Hạo vuốt vuốt súng lục nguyên thạch, nhìn thẳng vào những tù phạm kia, thấy bên trong ánh mắt có hung ác, có không bị trói buộc, còn có mê mang.
Đương nhiên, bọn hắn đều có một điểm giống nhau, đó chính là bẩn thỉu.
"Nam, dùng chữ “Minh” mở đầu, phân biệt là: Minh Nhất, Minh Nhị. . . Rõ chưa?"
"Vì cái gì không thể dùng tên của chúng ta?" Một nam tử Ngưng Khí sơ kỳ hỏi.
"Bành!"
Một tiếng súng nổ vang, tên tù phạm kia ở khoảng cách gần liền bị bắn thủng đầu, trước khi chết còn trừng mắt nhìn, một bộ không hiểu.
Ở đây, ngoại trừ những tù phạm kia sắc mặt đều đại biến, Lưu Thắng và Bích Liên có vẻ như đã quen với phong cách của Tây Môn Hạo, chỉ là trong lòng cũng nhảy lên một cái.
Vẻ mặt của Đắc Kỷ và Ảnh đều không thay đổi, giống như cái thế giới này diệt vong các nàng đều sẽ không nhíu mày.
Ảnh đang ngốc trệ liền bị tiếng súng bất ngờ làm cho tỉnh lại.
"Nhớ kỹ! Mệnh lệnh của ta, chính là thiên của các ngươi! Các ngươi chỉ có thể trả lời “có” hoặc là “không”! Thêm một chữ, chết!"
Lúc này Tây Môn Hạo giống như một ác ma, ác ma tới từ địa ngục. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, giết càng nhiều người, thân phận được mọi người tán thành, tính cách của hắn đang dần thay đổi.
"Vâng!" Mười chín tên tù phạm cùng đáp.
Bọn họ cũng không phải là người ngu, bằng không thì cũng không có khả năng tu luyện tới bây giờ, cho nên bọn hắn rất rõ ràng vận mệnh của mình: Tử sĩ!
"Rất tốt!"
Tây Môn Hạo cười, sau đó tiếp tục nói:
"Các ngươi mặc dù không có tên, không có có thân phận, là bởi vì các ngươi đã chết ở trong đại lao. Là ta, là ta để cho các ngươi lại thấy được ánh mặt trời, để cho các ngươi sống lại! Cho nên, các ngươi muốn báo đáp ta. Nếu như làm tốt, các ngươi không chỉ có thân phận một lần nữa, còn có thể có được địa vị."
Quả nhiên, những tù phạm kia từng cái giống như thấy được hi vọng, hai mắt sáng rực lên.
"Tốt, Lưu Thắng, mang nam đi tắm, ăn một chút gì đó, xong tạm thời sắp xếp tốt."
Tây Môn Hạo cũng không muốn nói thêm cái gì về tương lai huấn luyện cẩm y vệ, hắn tin tưởng Cơ Vô Bệnh sẽ huấn luyện dựa theo ý nghĩ của mình.
"Vâng!"
Lưu Thắng thi lễ nói, sau đó đối với nam tù hô:
"Các ngươi, đi theo ta."
Nói xong, cầm một chân xác chết trên mặt đất lên kéo ra ngoài.
Mười bốn nam tù kia nhìn đồng bạn vừa rồi còn sống sờ sờ, trong nháy mắt liền biến thành xác chết, từng cái trong đáy lòng có chút phát lạnh.
Đương nhiên, bọn hắn vẫn rất hưng phấn bởi cơ hội Đại hoàng tử cho mình, cho nên, chỉ cần bọn hắn có thể sống sót, có thể lại lần nữa có được thân phận, bọn hắn không ngại làm tử sĩ.
"Ảnh."
Tây Môn Hạo bỗng nhiên đứng dậy, nắm lấy bả vai của Ảnh.
Ảnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Tây Môn Hạo, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Nếu lúc trước, nàng sẽ không chút do dự giết đối phương để báo thù cho cha nuôi. Thế nhưng vận mệnh trêu người, cha nuôi của mình chính là kẻ thù lớn nhất của mình.
Mà cái người mình muốn ám sát này, lại đã cứu mình, lại còn giúp mình báo thù. Cho nên, bây giờ nội tâm của nàng hết sức rối loạn.
"Ảnh, năm người kia do ngươi quản lý. Số hiệu: “Ám” chữ đầu. Đến năm sau, có lẽ sẽ có càng nhiều người."
Tây Môn Hạo nhìn Ảnh, không có nói rõ lý do, thậm chí không có hỏi đối phương có đồng ý hay không. Bởi vì hắn biết, Ảnh hiện tại đã không có lựa chọn khác.
"Làm.. Vì cái gì?" Ảnh mê mang hỏi.
Tây Môn Hạo bỗng nhiên đem Ảnh ôm vào trong ngực, khiến cho đối phương sững sờ.
"Bởi vì, ta xem trọng ngươi, mà ta lại cứu được ngươi, giúp ngươi giết kẻ thù, ngươi phải báo ân. Mạng của ngươi là của ta , người của ngươi cũng là của ta, biết không?"
Nói xong, ngay trước mặt mấy cô gái, một bàn tay sờ vào trái đào ngạo nghễ của Ảnh, bởi vì. . .
"Đinh! Dị giới hồng bao đang được mở ra, thời gian mở còn: 50 giây. . ."
" Mẹ nó! Lại một hồng bao lớn a!"
Tây Môn Hạo một bên nắm chặt lấy cái kia của Ảnh, một bên mừng thầm trong lòng. Bởi vì ngay lúc vừa ôm lấy Ảnh, hồng bao đã được làm mới.
Ảnh sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, ban đầu muốn giãy dụa, lại phát hiện đối phương ôm mình rất chặt, mà trên người mình lại còn bị thương, chỉ có thể mặc cho cái hoàng tử vô sỉ kia phi lễ.
Nhưng nghĩ lại, nàng liền bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói ra:
"Nếu như ngươi muốn để cho ta báo ân, chờ thương thế ta lành, thân thể có thể cho ngươi, thế nhưng, ta không muốn làm sát thủ của ngươi, ta không muốn tiếp tục làm cỗ máy giết người."
Tây Môn Hạo chỉ cười tà, ở bên tai đối phương nói:
"Ta nói qua, mạng của ngươi là của ta, cho nên ngươi phải bán mạng cho ta. Người của ngươi cũng là của ta, cho nên khi ngươi khỏe, phải tới thị tẩm, bởi vì Hạo gia thích hai cây “Măng” của ngươi. Còn có, ta là hoàng tử, trở thành nữ nhân của ta, ngươi hẳn phải biết là có địa vị gì. Cho nên, ngươi không lỗ."
Vành tai Ảnh bị hơi thở nóng hổi của nam nhân thổi vào, trong nháy mắt liền ửng hồng, khuôn mặt cũng đỏ lên, rất muốn phản bác, lại phát hiện mình căn bản tìm không tìm được lý do nào.
Một, mình đúng là tù binh của đối phương, căn bản không có tư cách bàn điều kiện.
Hai, đối phương rõ ràng để cho mình quản lý một đội ngũ, bởi vì những tù phạm kia đủ để chứng minh vấn đề, mình vẫn là một cao thủ ám sát.
Mà đối phương lại là Đại hoàng tử, nữ nhân của hắn sẽ là hoàng tử phi, có khả năng một phần vạn, một ngày nào đó đối phương sẽ làm hoàng đế, mình cho dù không trở thành hoàng hậu, cũng sẽ trở thành hoàng phi.
Căn cứ vào ba điều kiện này, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thực này, trừ phi mình tự sát.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ! Thu hoạch được mười viên nguyên khí đan sơ cấp! Năm trăm khối nguyên thạch! Đã tạm thời cất vào túi trữ vật."
"XÌ... Thử! Cũng không tệ lắm a! Hệ thống muội tử, cám ơn." Tây Môn Hạo trong lòng hô.
". . ." Hệ thống muội tử cũng không có trả lời.
Tây Môn Hạo âm thầm mắng một câu, sau đó buông Ảnh ra, đối với Đắc Kỷ nói:
"Đắc Kỷ, trợ giúp Ảnh đi dạy dỗ đám muội tử này một lúc."
"Vâng thưa chủ nhân." Vẫn là Đắc Kỷ nghe lời.
"Còn có năm người các ngươi, về sau mạng của các ngươi cùng người đều là của Hạo gia! Dĩ nhiên, người thì một lúc nữa rửa sạch sẽ lại nói! Đi thôi!"
"Vâng!" Năm nữ tù đáp.
Các nàng càng không lựa chọn, bởi vì các nàng không muốn chết.