Rất nhanh, tên nô lệ Ngưng Khí hậu kỳ của Lạc quốc này được bán với giá 120 nguyên thạch.
Tây Môn Hạo đứng dưới nhìn, tên nam tử Lạc quốc này tuy chỉ là Ngưng Khí hậu kỳ nhưng đấu chí trong mắt lại không giảm đi chút nào.
Mà nô lệ ngoại quốc như này, dùng tốt hơn trong nước nhiều!
Dạy dỗ một chút, lại giúp tăng tu vi cao một ít!
Sau đó vừa đấm vừa xoa, để hắn làm những việc dơ bẩn là thích hợp nhất.
“150!”
Tây Môn Hạo giơ bảng hiệu của mình lên.
“Tốt! khách quan số ba mươi ba ra giá 150 nguyên thạch! Còn ai tăng giá nữa không? Còn hay không? Tốt! Chúc mừng khách quan số ba mươi ba! Đã mua được một nô lệ tu vi Ngưng Khí hậu kì đến từ Lạc quốc! Sau khi kết thúc, giao dịch ở hậu trường.”
Nam tử nói xong, ra dấu cho hai võ sĩ, để cho bọn hắn đem nô lệ xuống.
Sau đó mang lện một nữ tử dáng người nhỏ gầy.
Nữ tử ước chừng mười tám mười chín tuổi, nhưng tu vi lại là Ngưng Khí sơ kỳ.
Nhưng mà ánh mắt của cô gái này nhìn nam tử trên đài lại tràn đầy sát khí.
“Ngưng Khí sơ kỳ, lai lịch không rõ, là nha đầu cứng đầu nhất trong nhóm hàng lần này! Thấp nhất 20! Mỗi lần tăng giá không được dưới 5 nguyên thạch!”
“25!”
“40!”
“…”
Khi giá cả tăng đến 80, âm thanh cũng giảm dần.
“100!”
Tây Môn Hạo đưa bảng hiệu lên một cách hời hợt, giống như trong tay hắn có vô hạn nguyên thạch, dùng mãi không hết, nhưng không ai biết, hắn chỉ có tổng cộng 400 nguyên thạch.
“Khách quan số ba mươi ba ra giá 100! Còn ai tăng giá không? Còn ai không? Chúc mừng khách quan số ba mươi ba! Dùng 100 nguyên thạch để mua vật phẩm đấu giá thứ hai!”
“Xoạt xoạt xoạt…”
Một số ngươi quay đầu lại nhìn Tây Môn Hạo, nhưng mà đối phương quá lạ lẫm, thế nhưng xem qua quần áo trên người thì có vẻ là một công tử nhà giàu.
Nhất là kế bên còn có một người mặc áo choàng không rõ tu vi, sau lưng còn có hai tên hộ vệ khiêng đại đao, khiến cho một số người suy đoán lai lịch của người này.
“Tiếp theo là vật đấu giá thứ ba! Mặc dù tu vi chỉ là Thoát Thai đỉnh phong! Nhưng hắn là món hàng mà nơi này mấy tháng rồi chưa từng xuất hiện! Dẫn lên!”
Rất nhanh, một thiếu niên trên thân thể quấn đầy xiềng xích, sắc mặt trắng bệch, con ngươi xanh biếc, dáng người gầy còm được mang lên.
“Ta kháo! Quỷ tộc!”
“Đúng thế a! Đây là vật hy hữu! Là chủng tộc có thể câu thông với người chết.”
“Xì… Thử…Không biết ông chủ của đấu giá hội này là ai, thế mà đi xa vạn dặm để bắt tên nô lệ quỷ tộc này.”
Hội trường ầm ĩ tiếng nghị luận, cho thấy tên quỷ tộc này chắc chắn có chỗ đặc biệt.
Tây Môn Hạo lật xem tư liệu trong đầu, Quỷ tộc, phần lớn sinh sống tại Quỷ quốc.
Mà nơi đó lại nằm bên cạnh Đại Tần, ở Khánh quốc này xác thật khó gặp.
Quỷ tộc kỳ thực lực bình thường, nhưng hành tung quỷ dị, rất khó bắt. Vả lại, bọn hắn còn có một thủ đoạn rất quỷ dị, đó là câu thông với người chết.
Dù cho thân thể bị hư thối, bọn hắn cũng có thể từ những linh hồn sót lại đạt được thứ mà bản thân mong muốn.
Bộ tộc này thường được quý tộc, quan lớn và đế vương thu nuôi, bởi vì bọn hắn có thể moi ra bí mật của người chết.
“Quỷ tộc! Thoái Thai kỳ đỉnh phong! Giá khởi điểm: 50! Mỗi lần tăng không dưới 10 nguyên thạch!”“
Giá khởi đầu này bằng với tên Ngưng Khí hậu kỳ của Lạc quốc kia, nói rõ sự quý hiếm của Quỷ tộc.
“70!”
“100!”
“120!”
Trong lúc nhất thời, phòng đấu giá náo nhiệt lên, nhất là những khách quý trong những gian phòng kia, liên tiếp ra tay.
Rất nhanh, giá cả đã tăng đến 500 nguyên thạch, cũng đem bầu không khí của phòng đấu giá nâng lên đỉnh điểm.
“600!”
Tây Môn Hạo giơ bảng hiệu lên một cách chậm rãi, thêm một lần là 100.
“Người này là ai?”
“Không biết a!”
“A? Cây đại đao kia hình như ta đã nghe qua?”
“Trời mới biết, chúng ta mua cũng mua không nổi, chỉ cần xem náo nhiệt là được.”
Nhất thời cả phòng đấu giá đều bàn tán về thân phận của Tây Môn Hạo, trong đó cũng có người nhận ra hắn, nhưng lại im lặng.
Nam tử trên đài cũng buồn bực, thủ bút lớn như thế, phải vào ghế khách quý a? Chẳng lẽ hắn là lần đầu tiên đến đây?
“Tốt! Khách quan số ba mươi ba ra giá 600 nguyên thạch! Còn ai tăng giá nữa không?”
“605.”
Một thanh âm nữ tử vang lên trong gian phòng khách quý.
“Oa nga! Khách quý số một cuối cùng cũng chịu ra tay rồi! 605 lần một! 605…”
“700!”
Tây Môn Hạo lại giơ bảng hiệu lên, cắt ngang giọng nói của nam tử.
Nam tử trên đài sững sờ, hắn biết số một khách quý là ai, người này chán sống rồi sao?
“Tiểu tử, có nhiều thứ, không phải ai cũng có thể sở hữu được. 800!”
Nữ tử trong gian phòng số một nói.
“Hắc hắc! Gia thích những vật hi hữu. 900!”
Tây Môn Hạo giơ bảng hiệu lên tiếp.
“Điện hạ, xem như…”
Lão Quỷ thọc Tây Môn Hạo một cái, vẻ mặt hơi khó coi, bởi vì hắn nhận ra nữ tử kia là ai.
Tây Môn Hạo lờ hắn đi, dựa vào ghế cười híp mắt nhìn gian phòng số một.
Nam tử trên đài đã sớm ngậm miệng lại, lúc này hắn không thể khống chế được nữa rồi.
“1000! Tiểu tử, báo ra danh hào của ngươi!”
“1100! Nữ tử, báo ra danh hào của ngươi!”
“Móa!”
Lão Quỷ nhịn không nổi, nói tục một câu, cả cánh tay đều đang run rẩy.
Mà nam tử trên đài cũng lảo đảo, kém chút nữa liền ngã chổng vó.
Toàn bộ phòng đấu giá cũng yên tĩnh lại, có vẻ rất nhiều người biết được thân phận của nữ tử kia, ai cũng nhìn Tây Môn Hạo một cách đồng tình.
“A! Có cá tính, lão nương thích. Ta họ Thiết, 1200!”
“Mẹ nó! Họ Thiết? Nữ? Khách quý số một?”
Tây Môn Hạo nhìn về phía Lão Quỷ kế bên, lại phát hiện đối phương nhìn bản thân mà cạn lời.
“1300! Gia không thích nói cho ngươi.”
“Lớn mật!”
Gian phòng số một lại vang lên một thanh âm của nữ tử khác, còn mang theo một luồng sát khí.
“Im miệng! Nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng!”
Nữ tử họ Thiết quát lớn.
“Vâng!”
“Khụ khụ… Cái kia… Khách quan số ba mươi ba, tại hạ nghĩ cũng nên dừng đi.”
Nam tử vội vàng giảng hòa.
Tây Môn Hạo phe phẩy cây quạt, thản nhiên nói:
“Gia kêu giá 1300, Thiết nương tử, còn muốn kêu không?”
“Oanh!” Phòng đấu gia vỡ tổ.
Mặc kệ biết hay không, đều đang nghị luận.
Người này biết rõ thân phận của đối phương, còn không sợ hãi, người này là ai? Không muốn sống nữa sao?
Tại cứ điểm thành Đông Lẫm, chỉ có một Thiết nương tử, chính là đại nguyên soái của Trấn Bắc: Thiết Mộc Lan!
“Ha ha ha! Ha ha ha! Lão nương biết ngươi là ai! Tốt! Nhường cho ngươi! Nhưng mà, tiểu đệ đệ, ngươi có nhiều nguyên thạch đến thế sao?”
Thiết Mộc lan bỗng nhiên cười rồi nói.
“Hắc hắc! Đại tỷ tỷ, có hay không là việc của ta.”
Tây Môn Hạo cười nói.
“Xoạt!”
Đấu giá hội bỗng yên tĩnh, Thiết nương tử nhượng bộ!!
Đúng vậy, Thiết Mộc Lan đường đường là đại nguyên soái của Trấn Bắc, khiến cho thành chủ Đông Lẫm làm đại lễ nghênh tiếp vậy mà… Sợ???