Trải qua chuyện hôm qua, Lâm Phàm yên tâm hơn hẳn. Tông chủ và hai thái thượng trưởng lão đều đến Vô Danh phong, hơn nữa còn dùng ánh mắt vui mừng và thân thiện nhìn mình, hiển nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Thế nhưng Lâm Phàm vẫn không nghĩ ra một việc, đó là đồng ý để hắn tiếp tục luyện đan hay không?
Lâm Phàm ra khỏi phòng, Trương Nhị Cẩu lập tức tiến lên:
- Tông chủ.
Chuyện ngày hôm qua đã làm cho Trương Nhị Cẩu thấy được tương lai tươi đẹp. Tông chủ và thái thượng trưởng lão đều hàng lâm ngọn núi này để chống lưng cho tông chủ của chúng ta, như thế sau này không phát triển mới lạ.
- Ừm.
Lâm Phàm gật đầu, tâm tình hôm nay rất tốt.
Mà đúng lúc này, lại có bóng người lố nhố xuất hiện ở lối vào. Lâm Phàm nhất thời cả kinh, chẳng lẽ đám Đan Đỉnh phong lại tới?
Thế nhưng khi rõ những “người” kia, Lâm Phàm lại ngẩn ra.
Đây là thứ gì?
Vóc dáng thấp bé, làn da màu đen, hai tai dài nhọn, đôi tay to thô ráp.
- Yêu… yêu quáiiii…
Trương Nhị Cẩu bị hù, hét ầm lên. Hắn chưa từng thấy sinh vật nào như vậy, nửa giống người nửa không.
- Các ngươi là ai?
Lâm Phàm nhíu mày, tiến lên hỏi.
Trong tay mỗi một “người” da đen này đều có đồ vật, thế nhưng Lâm Phàm nhìn mãi không rõ đồ vật này là cái gì.
Đúng lúc này, một tiếng nói không biết từ đâu truyền vào tai Lâm Phàm.
Đồng thời Lâm Phàm phát hiện tiếng nói này chỉ có hắn nghe được, những người khác không phát hiện cái gì.
- Lâm Phàm, đây là những Địa Ma sống ở trong lòng đất dưới Thánh Tông. Bọn họ là những thợ thủ công khéo léo bậc nhất, lần này tới đây để xây dựng kiến trúc cho ngọn núi của ngươi.
Giọng nói này là của Yến tông chủ. Lâm Phàm nghe xong, có chút hứng thú nhìn những Địa Ma này. Hắn gặp qua không ít mãnh thú, nhưng đây là lần đầu tên nhìn thấy sinh vật như vậy.
- Tông… tông chủ, bọn họ là cái gì vậy?
Trương Nhị Cẩu hỏi.
Lâm Phàm cười cười:
- Không sao đâu, đây là Địa Ma tới xây tông môn cho chúng ta.
- Địa Ma?
Trương Nhị Cẩu nghi hoặc nhìn, sau đó tò mò đánh giá.
Giờ phút này, một Địa Ma cao lớn nhất trong nhóm đi tới trước mặt Lâm Phàm, há miệng kêu chít chít oa oa.
Mắt Địa Ma này lóe lên vẻ thắc mắc, ngón tay vẽ loạn trên không.
Trương Nhị Cẩu lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật này, cũng tò mò không thôi:
- Tông chủ, bọn họ đang nói gì vậy?
Lâm Phàm nghe hỏi cũng bó tay, bản tông chủ biết đâu được “ngoại ngữ” này đấy. Thế nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm cũng không dám nói thật.
Mình bây giờ là tông chủ, nếu ngay cả mấy lời này cũng không hiểu thì làm sao để Trương Nhị Cẩu bái phục được.
Lâm Phàm chợt nảy ra một ý.
Hắn không mở miệng, mỉm cười nhìn Địa Ma, sau đó chỉ ngôi nhà gỗ phía sau lưng rồi gật gật đầu.
Lâm Phàm cũng không quản đối phương có thể hiểu ý của mình hay không, cứ khoa chân mua tay, ra dấu bừa, ý là tự các ngươi nhìn đi.
Giờ phút này Địa Ma kia tiếp tục mở miệng chít chít oa oa, ngón tay to lớn vạch lên vạch xuống trong không khí.
Trương Nhị Cẩu thấy tông chủ có thể trao đổi với Địa Ma thì rất sùng bái. Trong mắt Trương Nhị Cẩu, tông chủ không cái gì không biết.
Thật sự là thật là làm cho người ta sùng bái.
Phong Bất Giác từ trong nhà đi ra, thấy một đám đen thui thì cũng hoảng sợ, vội vàng đi tới cạnh Trương Nhị Cẩu.
- Sư huynh, cái gì đây?
Phong Bất Giác hỏi nhỏ.
- Suỵt, đừng nói, tông chủ đang trao đổi với những Địa Ma này, chúng ta không hiểu được đâu.
Trương Nhị Cẩu nói.
- À à…
Phong Bất Giác gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đứng cạnh Trương Nhị Cẩu, nhìn tông chủ trao đổi với Địa Ma.
. . . .
- Ok ok…
Lâm Phàm nâng tay phải lên, ngón cái chạm ngón trỏ tạo thành vòng tròn, ba ngón còn lại duỗi thẳng.
Dù sao không hiểu Địa Ma nói cái gì, mình cũng khoe chút Anh ngữ trả đũa để bọn họ không hiểu lại, thế mới hòa.
Cuối cùng, Địa Ma này giống như đã rõ ý của Lâm Phàm, xoay người chít chít oa oa nói chuyện với đám Địa Ma phía sau.
- Chíttttt…
Đám Địa Ma hô lên một tiếng, sau đó cầm lấy công cụ trong tay mà tự tản đi các phía.
- Tông chủ, thủ thế sau cùng là gì ạ?
Trương Nhị Cẩu hỏi.
Có nghĩa là không thành vấn đề. Loại ngôn ngữ bí hiểm này ngươi không hiểu được đâu. Được rồi, chúng ta xuống núi đi, giao nơi này cho bọn họ.
Lâm Phàm nói.
-Vâng.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác gật đầu, cũng thầm bội phục bản sự của tông chủ.
. . . .
Lâm Phàm chuẩn bị xuống núi, thế nhưng lại có chút không yên lòng quay đầu liếc một cái. Hắn và Địa Ma dẫn đầu kia, bên nói gà bên nói vịt, chẳng ai hiểu đối phương có ý gì, giờ thì tốt rồi, không hiểu bọn họ chuẩn bị làm thế nào.
Mà Địa Ma thủ lĩnh kia cũng nhìn về phía Lâm Phàm, nhếch miệng nhe hàm răng nhọn hoắt lên, giống như đang cười bảo:
- Các ngươi đi đi, nơi này cứ để chúng ta hoàn thành.
Loài Địa Ma này sinh hoạt tại Thánh Tông đã có tới vạn năm, vẫn luôn được Thánh Tông che chở. Bọn họ không cần trả giá gì, Thánh Tông chỉ nhờ bọn họ ra mặt khi tông môn cần kiến tạo cái gì đó.
Hiện giờ Vô Danh phong cần bọn họ kiến tạo. Đối với những sinh vật thích công việc xây dựng như Địa Ma, đây là chuyện rất vui vẻ.
Tuy rằng không biết nhân loại vừa rồi nói cái gì, thế nhưng khoa chân múa tay là tập tục mà Địa Ma truyền thừa từ vạn năm nay xuống.
Đây xem như một cách để bày tỏ sự thân thiện, cùng vẽ sơ bộ kiến trúc sẽ xây dựng cho đối phương biết, mặc kệ đối phương hiểu hay không.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đã dẫn theo hai đệ tử đi xuống tới chân núi.
Hiện giờ các đệ tử ngoại môn thấy được Lâm Phàm thì không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là tôn kính phát ra từ nội tâm.
- Kính chào Lâm sư thúc.
- Chào hai sư huynh.
Lâm Phàm yên lặng gật đầu, rất hưởng thụ cảm giác được các đệ tử ngoại môn sùng bái. Giờ phú này hắn cảm thấy được tất cả những chuyện mình đã làm đều đáng giá.
Đây là cảm giác được vạn người kính ngưỡng a, thật sự là quá tuyệt vời.
Mà Trương Nhị Cẩu lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo phía sau Lâm Phàm.
Đi cùng tông chủ đại nhân thật sự rất có mặt mũi. Chẳng qua nếu tông chủ và sư đệ đều không có mặt, vậy mọi ánh mắt ở đây đều sẽ chỉ dành riêng cho Nhị Cẩu ta.
Loại cảm giác này mới gọi là sung sướng.
- Tông chủ, đệ tử muốn đi tới khu tạp dịch. Chỗ đó có nhiều bằng hữu cũ, đệ tử muốn tới thăm bọn họ.
Trương Nhị Cẩu nói.
- Ừ, đi đi.
Lâm Phàm khoát tay áo.
Lâm Phàm cũng nghĩ y như Trương Nhị Cẩu, nếu hai đệ tử của mình không ở đây, như vậy ánh mắt của muôn người sẽ đều tập trung lên người mình.
Loại cảm giác này có bao nhiêu bay bổng a.
Phong Bất Giác nhìn nhìn tông chủ, lại nhìn nhìn sư huynh, nhất thời cảm giác mình giống như là một người thừa.