Quần thể núi non xanh ngắt trùng trùng điệp điệp tựa như là những làn sóng lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Phàm đứng ở mé thuyền nhìn xuống cảnh đêm phía dưới. Chỉ Kiều tiểu la lỵ cũng ở bên cạnh, thần sắc có chút khẩn trương kèm sợ hãi.
Lâm Phàm đưa bàn tay đến trước mặt Chỉ Kiều tiểu la lỵ, mắt chứa ý cười.
Chỉ Kiều nhìn Lâm Phàm, đặt bàn tay nhỏ nhắn non mịn như bạch ngọc vào lòng bàn tay hắn.
Lâm Phàm nắm tay đồ đệ, cười trìu mến.
Trên chiến thuyền của Phong Thiên Tông.
Lăng Ngao bị đệ tử Thánh Tông đánh bại trong tích tắc, khiến Phong Thiên Tông luôn bị vây trong trạng thái ủ rũ im lặng.
Mặt trưởng lão Phong Thiên Tông tối sầm, chưa hề nói một lời. Đây là biểu hiện của phẫn nộ đến mức tận cùng.
Giờ phút này, Lăng Ngao đang nằm trong khoang thuyền, trong đầu đều là tình cảnh lúc trước, thi thoảng lại bị cơn đau nơi đũng quần khiến mặt xanh mét, rên rỉ vài tiếng.
Nơi đó đã không còn phản ứng gì nữa, thế nhưng lại vẫn cảm nhận được đau đớn.
Thánh Tông… Lâm Phàm…
Lăng Ngao thần sắc dữ tợn, phẫn nộ vạn phần.
Hắn không biết vì sao mình lại mất đi tri giác, chỉ nhớ rằng lúc ấy rất quái dị mà thôi.
Nhưng thù này dù có chết cũng phải báo.
. . . .
Chiến thuyền bay vọt qua vô vàn núi cao rừng thẳm, lướt qua vô kể sông hồ, cuối cùng dãy núi thuộc về Thánh Tông cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Mười ngọn núi đã càng ngày càng rõ ràng, khoảng cách tông môn cũng càng ngày càng gần.
Các đệ tử nhìn về tông môn phía trước, cùng có cảm giác vui mừng trong lòng.
- Rốt cuộc đã trở lại.
- Đúng thế, xa tông đã mấy ngày, cũng có chút nhơ nhớ.
- Lần này tuy không phải toàn thắng, nhưng có thể khiến Lăng Ngao kia ăn giáo huấn thì cũng quá thành công rồi.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm nắm bàn tay nhỏ bé của Chỉ Kiều, chỉ chỉ phía trước:
- Sau này chỗ kia sẽ là nhà của con.
Đôi mắt to tròn của Thái Chỉ Kiều sáng lên, có chút hưng phấn nhìn cảnh vật trước mắt.
Thời gian đi trên đường, Lâm Phàm đã kịp củng cố quan hệ giữa mình và đồ đệ duy nhất hiện tại này, ít nhất đã xóa bỏ được ngượng ngùng lúc trước.
Nguyên nhân chủ yếu là Lâm Phàm nghĩ ra được thật nhiều phương pháp để dụ dỗ một tiểu la lỵ.
- Sư phụ, sau này con cũng sẽ sống ở đây sao?
Thái Chỉ Kiều chớp chớp mắt, rất là đáng yêu hỏi.
Lâm Phàm cười, xoa xoa đầu tiểu la lỵ.
. . . .
Ngày hôm nay, Thánh Tông cực kỳ náo nhiệt.
Đệ tử nội môn trong tông xuất chinh lần này, cũng không biết tình huống thế nào. Mới lần lịch lãm trước đã tổn thất thảm trọng, thể diện tông môn cũng hao tổn nghiêm trọng, không biết lần này có gỡ gạc được một chút hay không.
- Tông chủ đại nhân sắp trở lại rồi.
Trương Nhị Cẩu đứng trong đám người, kích động vạn phần. Hắn nhớ tông chủ muốn chết.
- Sư huynh, huynh nhớ Đại Phàm Ca của tông chủ thì có.
Phong Bất Giác đứng một bên liếc nhìn khinh bỉ, vạch trần không thương tiếc.
Trương Nhị Cẩu lườm hắn một cái:
- Đệ dạo này thành thật quá nhỉ, mà làm như chỉ mình ta nhớ chắc?
Phong Bất Giác nhìn Diệp Thiếu Thiên cách đó không xa, cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đúng là đã ai dùng qua rồi thì không thể không tưởng nhớ đến hiệu quả của Đại Phàm Ca.
Tuy tông chủ mới đi có nửa tháng, nhưng với bọn hắn, đợi một ngày lại dài bằng một năm a.
Giờ phút này, chiếc chiến thuyền thật lớn cuối cùng cũng từ từ hạ xuống. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, các đệ tử nội môn xuất chinh lần này bắt đầu lần lượt rời thuyền.
Một người.
Hai.
. . .
Hai mươi người.
- May quá, tất cả đều bình an vô sợ, không ai bị thương cả.
Một ít đệ tử cẩn thận đếm số người bước từ trên thuyền xuống, vui mừng nói.
- Ơ, sao lại còn có thêm một tiểu cô nương?
Các đệ tử chờ đợi bên dưới thấy cạnh Lâm sư thúc có thêm một tiểu cô nương thì đều rất khó hiểu. Chẳng qua giờ bọn họ quan tâm tới thành quả của hành trình lần này hơn.
- Tông chủ, trưởng lão, lần này bình an trở về.
Ngục trưởng lão là người đầu tiên bước từ chiến thuyền xuống, sau đó đi tới trước mặt tông chủ và các thái thượng trưởng lão, nói.
- Tốt!
Yến tông chủ gật gật đầu.
Lâm Phàm tiến lên, nhìn đông đảo đệ tử, mặt nở nụ cười. Thánh Tông hiện giờ đang đợi một chuyện tốt để làm phấn chấn lòng người.
- Mọi người tránh gọn ra một khoảng nhé…
Lâm Phàm hô to, sau đó lấy từ túi chứa đồ ra thi thể của Tuyết Vương Sư.
Trên quảng trường rộng rãi, đột nhiên xuất hiện một con hung thú với bộ mặt dữ tợn, tuy nằm im bất động, thế nhưng cũng đủ hù dọa khiến các đệ tử kinh hô liên tục.
- Đây là hung thú gì vậy, cũng quá lớn đi.
- Chẳng lẽ đây chính là Tuyết Vương Sư?
- Cái gì? Chính là Tuyết Vương Sư cảnh giới Tiểu Thiên Vị cao giai kia sao?
- Tuyết Vương Sư này nguyên vẹn như vậy, chẳng lẽ Thánh Tông chúng ta chiếm được toàn bộ?
Mọi người kinh hô bàn tán, thế nhưng sắc mặt ai nấy đều hiện vẻ vui mừng.
Mà giờ khắc này, ngay cả Yến tông chủ và các vị thái thượng trưởng lão cũng đều có chút kinh ngạc. Đội ngũ mang về nguyên cả thân hình của Tuyết Vương Sư, những tông môn khác có thể hào phóng như vậy sao?
- Tông chủ, trưởng lão, hành trình lần này, Lâm sư thúc có công lao không thể bỏ qua. Nếu không phải có Lâm sư thúc, sợ là chúng đệ tử đã phải hao tổn nhiều người, thậm chí không mang về được dù chỉ một mảnh da.
Tông Hận Thiên lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn hướng Lâm Phàm.
Lâm Phàm vẫn giữ vẻ mặt cười hiền hòa, còn Thái Chỉ Kiều bên cạnh thì lại bị những ánh nhìn chòng chọc này làm sợ hãi, trốn ra sau lưng Lâm Phàm.
Yến tông chủ và các thái thượng trưởng kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Bọn họ biết rõ Tuyết Vương Sư này, thực lực cường hãn, chỉ sợ là dùng sức của bọn cũng không thể một mình tóm lấy.
Thế nhưng giờ nơi này có thi thể nguyên vạn của Tuyết Vương Sư, vậy rốt cuộc là những tông môn khác vì cái gì lại đồng ý Thánh Tông chiếm hết?
Lâm Phàm nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khẽ ngẩng cao đầu:
- Chỉ xác của Tuyết Vương Sư cũng không coi vào đâu. Trong mắt bản tọa, đó chỉ là vật chết, vật tiếp theo mới là quan trọng.
Mọi người vừa nghe, lại càng ngạc nhiên. Theo ý tứ của Lâm sư thúc thì chẳng lẽ còn vật gì tốt hơn thi thể của Tuyết Vương Sư sao?
Yến tông chủ và các thái thượng trưởng lão liếc nhau một cái, trong lòng cũng cười cười, thầm nghĩ: tiểu tử này vẫn cứ luôn thích thần thần bí bí.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của mọi người, Lâm Phàm cười, xòe tay ra, một con Tuyết Vương Sư con trắng như tuyết đang an tĩnh ngủ say trên lòng bàn tay của hắn.
Ngay tích tắc Tuyết Vương Sư con xuất hiện, các đệ tử đều chấn kinh rồi.
- Đó là Tuyết Vương Sư con sao…
- Không thể nào, hành trình lần này chúng ta đã chiếm được xác của Tuyết Vương Sư, giờ cả con con cũng về tay chúng ta, vậy những tông môn khác chiếm được cái gì?
Giờ khắc này, tất cả cùng kinh ngạc nói không ra lời, cảm giác chuyện này có chút không chân thật.
Ngay cả Yến tông chủ và các thái thượng trưởng lão cũng phải giật mình, muốn biết rõ hành trình lần này tới cùng đã phát sinh chuyện gì.
. . . .
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, Lâm Phàm cũng cười thầm trong lòng. Quả nhiên cảm giác được vạn người ngước mắt nhìn quá sung sướng. Lấy thành quả lần này, danh tiếng của Vô Danh phong sẽ càng thêm vang dội.
- Chừng này đã là gì, Lâm sư thúc còn nhấc tay một cái đã đánh bại thiên kiêu Lăng Ngao của Phong Thiên Tông nữa kìa.
Một đệ tử nội môn trong số hai mươi người tham gia hành trình lần này bỗng lên tiếng, tuy giọng không lớn nhưng mọi người lại đều có thể nghe được.
Lâm Phàm đánh mắt nhìn sang, ghi nhớ lấy đệ tử nội môn kia ở trong lòng.
Có đôi khi dệt hoa trên gấm còn quan trọng hơn đưa than giữa ngày tuyết rơi nữa.
Quả nhiên, đệ tử này vừa dứt câu, cả đám lại lần nữa ồ lên kinh ngạc.
- Cái gì? Lâm sư thúc phất tay một cái đã đánh bại thiên kiêu của Phong Thiên Tông sao?
Có đệ tử biết Lăng Ngao, kinh hô lên.
- Sư huynh, thiên kiêu của Phong Thiên Tông kia rốt cuộc là ai, sao mọi người lại khiếp sợ như vậy?
- Đó chính là kẻ đã hủy căn cơ của Thiên Vũ sư huynh ở lần lịch lãm cấm địa trước.
- Cái gì? Chính là tên đó sao? Không phải hắn rất mạnh sao? Tại sao lại không địch nổi một đòn của Lâm sư thúc?
- Hừ, Lâm sư thúc là nhân vật bậc nào, tiểu tử kia gặp phải Lâm sư thúc còn không phải bị trấn áp dễ dàng?
- Hả hê lòng người, thật sự là hả hê lòng người.
- Lâm sư thúc vô địch.
- Lâm sư thúc vô địch.
. . . .
Một truyền mười, mười truyền trăm, các đệ tử đã đều biết Lăng Ngao là kẻ đã hủy căn cơ của sư huynh đồng môn. Lâm sư thúc phất tay một cái đã đánh bại đối phương, thật đúng là hả lòng hả dạ.
Yến tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão cũng tròn mắt mà đánh giá lại Lâm Phàm. Nếu lúc trước bọn họ mới bị kinh ngạc, vậy hiện tại là kinh hãi rồi.
Bọn họ đều rõ ràng về thiên kiêu của Phong Thiên Tông. Nếu để người này bình an trưởng thành, tương lai xuất hiện một tuyệt thế cường giả là việc đương nhiên. Thế nhưng người này lại không địch nổi một đòn của Lâm Phàm, chuyện này…
Bọn họ không nghĩ ngoài thiên phú luyện đan cực cao, thực lực của Lâm Phàm cũng mạnh như thế, quả thật làm người ta không thể tưởng tượng.
Lâm Phàm cảm thụ được ánh mắt sùng bái của các sư điệt, cười như hoa nở trong lòng, thế nhưng bề ngoại lại giả vờ không để ý, mỉm cười vuốt vuốt lông của Tuyết Vương Sư con.
- Được rồi, cũng không có gì cả, thiên kiêu của Phong Thiên Tông cũng chỉ là mạnh hơn đệ tử nội môn bình thường một chút thôi, các sư điệt cố gắng tu luyện, nhất định sẽ có thể vượt qua.
Lâm Phàm cảm giác mình hẳn là nên khiêm tốn một chút, không thể kiêu ngạo quá mức.
Đám Yến tông chủ nghe được lời này thì lại có chút xấu hổ. Tông môn có một đệ tử thiên kiêu vẫn lạc trong tay đối phương, hiện giờ tiểu tử này lại nói đối phương không đáng nhắc tới, vậy chẳng phải hung hăng tát lên mặt bọn họ một cái sao?
Có điều quên đi. Lâm Phàm là người của Thánh Tông, vậy là đủ.
Giờ phút này Yến tông chủ tiến lên, nhìn tiểu cô nương đang sợ hãi rụt rè nấp sau lưng Lâm Phàm, không khỏi có chút tò mò hỏi:
- Tiểu hài tử này là sao?
- Tông chủ, đây là đệ tử mà ta thu nhận ở thành Dung Thiên, tên là Chỉ Kiều.
Lâm Phàm xoa xoa đầu đệ tử, cười nói.
Yến tông chủ nhìn Thái Chỉ Kiều, trong ánh mắt hơi nổi lên một tia biến hóa, khẽ thở nhẹ một tiếng:
- Tông môn chú trọng truyền thừa, tiểu hài này…
Yến tông chủ không nói hết câu, thế nhưng ý của hắn đã rõ ràng. Hắn nhìn ra tiểu cô nương này thiên tư không tốt, có lẽ chỉ ngang với tạp dịch trong tông.
Hắn muốn nói cho Lâm Phàm, lựa chọn đệ tử cần chú ý tới thiên tư, nếu không một tông môn sẽ không truyền thừa được bao lâu.
- Tông chủ, việc này ta hiểu.
Lâm Phàm cười khẽ nói.
Đối với Lâm Phàm, thiên tư chính là một cách nói vô nghĩa. Bởi vì dù là một con heo, hắn cũng tin tưởng mình có thể bồi dưỡng thành heo thần.
Tiểu la lỵ khả ái như vậy, tuy thiên tư kém một chút, nhưng chức nghiệp phụ Đạo Sư của hắn cũng không phải để không, tự tin có thể bồi dưỡng ra một vạn cổ tuyệt thế kỳ tài.
- Hiểu được là tốt rồi.
Yến tông chủ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nếu đã không tính đến thiên tư, hắn cũng nghĩ trong tông môn có thêm một vài đứa trẻ là chuyện tốt.
- Tông chủ, xác của Tuyết Vương Sư này xin giao cho tông môn, ta cũng chỉ cần một chút da là được. Còn con Tuyết Vương Sư con này, ta chuẩn bị để nó trở thành sủng thú của đồ đệ ta.
Lâm Phàm sớm đã nghĩ kỹ mọi chuyện.
Tuyết Vương Sư này là loại hung thú không kém, lại là hậu duệ của hung thú thượng cổ Nộ Thiên Tuyết Sư, nếu có thể tăng độ tinh khiết cho huyết mạch thì chuyện tái hiện phong quang của hung thú thượng cổ cũng không phải là không thể.
Vừa lúc nó còn bé, để cho nó làm bạn với đồ đệ của mình, cùng nhau lớn lên là tốt nhất.
- Nếu đem con thú nhỏ này cho tông môn, có lẽ sẽ có hy vọng rất lớn để nó biến thành Nộ Thiên Tuyết Sư đấy.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai lúc này nói.
- Tông môn cường đại không chỉ ở một con hung thú, nhưng nếu con hung thú này làm bạn bên cạnh đồ đệ của ta thì lại có thể bảo vệ cho con bé một đời. Cho nên thật xin lỗi trưởng lão, ta không thể đáp ứng.
Lâm Phàm tự nhiên có ý nghĩ của chính mình.
- Sư đệ, chuyện này để Lâm Phàm tự quyết định là được rồi. Lần này có thể viên mãn trở về cũng là công lao của hắn.
Tuyết Vương Sư con tuy là đồ tốt, nhưng tông môn cũng không nhất định phải có, không cần bởi vì chuyện này mà làm rét lạnh trái tim đối phương.
- Đa tạ tông chủ.
Lâm Phàm cảm kích nói.
- Đợi lát nữa ta sẽ để người đưa cho ngươi một quyển sách về biện pháp ngự thú. Ngươi có thể truyền cho tiểu đồ đệ này của mình. Tuyết Vương Sư trời sinh tính tàn bạo, nhưng có biện pháp ngự thú thì vẫn có thể hàng phục được.
Yến tông chủ nói.
. . . .
Màn chào đón khép lại với cái kết trọn vẹn. Chúng đệ tử thoả mãn tản đi. Tin tức mà đội ngũ lần này đưa về quả thực khiến người hả lòng hả dạ, để cho Thánh Tông từ trên xuống dưới đều mừng vui như Tết.
Giờ phút này, Lâm Phàm dẫn đầu đám Trương Nhị Cẩu đi về Vô Danh phong
- Tông chủ đại nhân, đây chính là tiểu sư muội của chúng ta sao?
Dọc theo đường đi, Trương Nhị Cẩu thi thoảng lại liếc nhìn Thái Chỉ Kiều, hỏi.
Ánh mắt đáng khinh này khiến cho Thái Chỉ Kiều tiểu la lỵ rất là sợ hãi.
- Theo ý của bản tông, con bé có thể làm sư tỷ của các ngươi.
Lâm Phàm cười nhẹ nói.
- Đừng mà, tông chủ đại nhân, cứ làm sư muội tốt hơn, như vậy sau này chúng ta có thể quan tâm đến sư muội nhiều hơn.
- Được rồi, về sau các ngươi phải chiếu cố cho tốt tiểu sư muội, đừng để sư muội bị khi dễ, nếu không thì ta cho các ngươi đẹp mặt.
Lâm Phàm đã mất đi hy vọng với đám Nhị Cẩu.
Ở nơi này thời gian càng dài thì lại càng lươn lẹo, càng thích trang bức.
Sau này tuyệt đối phải dốc lòng dạy dỗ tiểu la lỵ, ngàn vạn lần không thể để lây cái thói xấu ấy.
Bằng không ngẫm lại sau này, nữ đệ tử duy nhất của mình đi tới đâu cũng vênh mặt lên, phát bức khí sẽ là chuyện bi ai đến cỡ nào cơ chứ.