WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 167: Tác dụng của Liêu Đản Cước

Chương 167: Tác dụng của Liêu Đản Cước


oOo

Trên đài tỷ võ.

Hai vị đệ tử thiên kiêu, vốn mỗi người mỗi vẻ, nhưng hôm nay Tông Hận Thiên có bộ dáng như vậy thì lập tức bị tư thế oai hùng của Phong Tiếu Linh biến thành nhân vật phụ.

- Ở Cửu Tiêu Tông, ta có nghe qua tên của ngươi, là một trong những đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông đương đại.

Phong Tiếu Linh khen ngợi nói, thế nhưng lập tức đổi giọng:

- Có điều nghe danh không bằng gặp mặt, thật khiến người thất vọng cực kỳ. Ngươi cẳn bản không xứng nổi danh cùng ta.

Phong Tiếu Linh thong dong phe phẩy cây quạt, hoàn toàn không để Tông Hận Thiên vào mắt, thậm chí ánh mắt cao ngạo còn lộ rõ vẻ xem thường.

Giờ phút này, Tông Hận Thiên rất muốn hung hăng nghiền áp đối phương, thế nhưng đau đớn chỗ đũng quần lại để hắn không thể mở miệng, bởi vì hắn sợ mình vừa lên tiếng sẽ không nhịn được mà ngất đi.

Biện pháp của Lâm sư thúc thật sự quá độc ác. Nếu để Tông Hận Thiên biết trước như thế, hắn tình nguyện thua chứ không muốn chịu đau như vậy.

- Tông sư huynh cố lênnnn…

Bên dưới, các sư huynh đệ trong nhóm thiên kiêu tham gia thi đấu nhìn nhau một cái, sau đó cùng giơ cao nắm tay cổ vũ cho Tông Hận Thiên.

Bất kể thế nào, Tông Hận Thiên cũng là sư huynh của bọn họ. Dù hiện giờ mất hết mặt mũi, cũng hy vọng Tông sư huynh có thể thắng.

- Trận đất bắt đầu…

Trọng tài nhìn thoáng qua Tông Hận Thiên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đệ tử tông môn hôm nay làm sao cả vậy không biết.

Chẳng lẽ năm nay phải thảm bại?

- Vô Nhai huynh, ván này xem ra Cửu Tiêu Tông lại thắng rồi.

Lương Dịch Sơ nhìn tình huống trên đài, cười toe toét quay sang Vô Nhai, nói.

Vô Nhai không nói gì, ánh mắt dừng trên đài tỷ võ, cũng không biết phản bác ra sao.

Giờ khắc này, Phong Tiếu Linh xếp quạt lại, chỉ vào Tông Hận Thiên:

- Ra chiêu đi, ta sợ ta ra tay thì ngươi không có một chút cơ hội múa may nào đâu.

Phong Tiếu Linh vừa dứt lời, các đệ tử Thánh Tông đã tức đến đỏ bừng mặt, căm giận nghiến răng nghiến lợi.

- Kẻ này thật sự quá kiêu ngạo, còn tinh tướng hơn cả Tân Phong kia.

- Tuy không biết Tông sư huynh hôm nay bị sao, nhưng cũng không phải bọn hắn có thể xem thường như vậy.

- Tông sư huynh chính là một trong những thiên kiêu mạnh nhất của tông chúng ta, hắn dựa vào cái gì mà dám coi khinh Tông sư huynh như vậy chứ.

- Tông sư huynh cố lên, để cho đám người kia biết sự lợi hại của Thánh Tông chúng ta.

. . . .

Tông Hận Thiên dùng đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Phong Tiếu Linh. Hiện giờ ngoài đau ra hắn không còn nghĩ được điều gì nữa. Tuy kẻ trước mắt rất hung hăng càn quấy, thế nhưng so sánh với chỗ đũng quần của mình thì chưa đáng để bận tâm.

- Ra tay đi, đừng lãng phí thời gian.

Phong Tiếu Linh chắp tay sau lưng, nhìn Tông Hận Thiên, khiêu khích.

- Đứng lên đi, nhanh giải quyết một chút, phần sau còn rất nhiều cuộc tranh tài.

Giờ phút này Lâm Phàm thúc giục nói.

Trong mắt Lâm Phàm, ngay một khắc Tông Hận Thiên bạo phát, Phong Tiếu Linh không thể là đối thủ.

Tuy hắn chưa bao giờ dùng Liêu Đản Cước “buff” cho người khác, thế nhưng hắn tin tưởng, sản phẩm của hệ thống nhất định đều là tinh phẩm.

- Đồng môn của ngươi thật có ý tứ, biết ngươi sẽ thua nên thúc giục nhanh chấm dứt kìa. Ta nghĩ ngươi nên nhận thua đi, dù sao cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.

Phong Tiếu Linh cười nói.

- Ngươi sai rồi…

Đúng lúc này, Tông Hận Thiên hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói.

- Hả?

Phong Tiếu Linh hơi đổi sắc.

Chỉ thấy Tông Hận Thiên run rẩy chậm rãi đứng thẳng, cũng hơi tách hai chân ra. Ngay khoảnh khắc này, khí huyết trong cơ thể Tông Hận Thiên bị dồn ép đến cực hạn, khiến hắn gầm rú ra thành tiếng.

- Aaaaaaa…

Mặt Tông Hận Thiên vặn vẹo đến dữ tợn, mắt đỏ quạch lên, khí thế tăng vọt rồi đạt tới đỉnh phong trong nháy mắt.

- Ta chịu không nổi, chiến…

Hắn quát lên, tu vi bạo phát ra toàn bộ, khiến cho các đệ tử tu vi thấp một chút bị chấn lùi ra sau vài bước.

Lâm Phàm kinh ngạc đến đờ đẫn mà nhìn một màn trên đài.

Hắn không nghĩ tới Liêu Đản Cước lại có hiệu quả buff mãnh liệt như vậy. Tông Hận Thiên hiện giờ so với lúc trước hoàn toàn là một trời một vực.

- Sao có thể chứ?

Trên đài cao, Lương Dịch Sơ biến sắc, có chút không dám tin nhìn phía dưới.

- Ô…

Vô Nhai vốn không có bao nhiêu hy vọng, giờ cũng phải ngạc nhiên kêu một tiếng. Hắn đã cảm nhận rõ ràng biến hóa trên người Tông Hận Thiên.

Cỗ khí tức này còn mạnh hơn Tông Hận Thiên lúc thường ngày nhiều lắm.

- Tới đâyyyyy….

Tông Hận Thiên rống lên, hai tay nắm thật chặt, muốn lập tức phát tiết cảm giác đau đớn kinh khủng nơi đũng quần qua quyền cước.

Phong Tiếu Linh cũng đã biến sắc, thậm chí muốn không chịu nổi khí tức cuồng bạo thổi quét tất cả từ trên người Tông Hận Thiên.

- Nhận một chưởng của ta.

Tông Hận Thiên đi tới từng bước, mỗi một bước đều mạnh mẽ đến độ rung chuyển cả mặt đất, tạo ra những âm thanh nặng nề.

Một chưởng bao trùm chân nguyên, mang theo lực cuồng bạo không thể ngăn cản đánh tới Phong Tiếu Linh.

Phong Tiếu Linh biến sắc, vận chuyển chân nguyên toàn thân:

- Cứng đối cứng, ta thích.

Phong Tiếu Linh đồng dạng đánh ra một chưởng, muốn so với Tông Hận Thiên xem ai mạnh hơn.

Lâm Phàm nhìn một màn này, cười khẽ:

- Thắng bại đã định, không cần xem nữa.

"Ầm…"

Trong một sát na, một tiếng nổ lớn vang lên. Hai luồng chân nguyên ngưng tụ thành cự chưởng va chạm lẫn nhau rồi nổ tung, khiến cát bụi bay mù mịt.

- Cũng không hơn gì cái này…

Phong Tiếu Linh cười lạnh một tiếng, thế nhưng chỉ tích tắc sau hắn đã lần nữa biến sắc, không dám tin kinh hô:

- Sao có thể như thế chứ?!

Giờ phút này, sắc mặt Tông Hận Thiên đỏ bừng, từng luồng khói trắng xì ra từ trên đỉnh đầu hắn.

"Ầm…"

Tông Hận Thiên lại chém ra một chưởng vừa nhanh vừa mạnh. Phong Tiếu Linh giống như như diều đứt dây bắn ra xa rồi ngã xuống dưới đài.

Giờ khắc này toàn trường ồ lên.

Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông đưa mắt nhìn nhau, không dám tin sự thật trước mắt.

Trên đài, Lương Dịch Sơ đứng bật dậy, trợn mắt há hốc mồm, thậm chí muốn điên cuồng hét lên một tiếng: “không có khả năng”.

- Dịch Sơ huynh, ngại quá, bên ta thắng.

Thái thượng trưởng lão Vô Nhai đã từ kinh ngạc phản ứng lại, cười một tiếng, nói.

Yến tông chủ không nói gì, thế nhưng cũng khẽ cười nhẹ.

Mà các đệ tử đang quan chiến, giờ khắc này cũng điên cuồng hoan hô lên.

- Thắng… Thắng rồi…

- Ha ha, không ngờ thắng nhẹ nhàng như vậy.

- Tông sư huynh không hổ là Tông sư huynh. Gã kia vừa rồi rất hùng hổ, còn không phải bị sư huynh của chúng ta đập một chưởng bay ra ngoài.

Thậm chí cả một ít nữ đệ tử cũng lộ vẻ xem thường trên mặt, kẻ kia đẹp mã mà không dùng được, không nghĩ lại yếu như vậy.

- Trận thứ hai, đệ tử thiên kiêu Thánh Tông Tông Hận Thiên thắng.

. . . .

- Trở lại đi…

Tông Hận Thiên nhìn Phong Tiếu Linh, điên cuồng hét lên.

Hai chưởng vừa rồi hắn dồn toàn lực, khiến toàn thân mồ hôi đầm đìa, thế nhưng đánh xong lại cảm giác đau đơn giảm bớt cho nên muốn chiến tiếp.

Dưới đài, Phong Tiếu Linh gian nan đứng lên, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tông Hận Thiên. Đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ cái gì phát sinh, tại sao mình lại bại dễ dàng như vậy…

Mà khi Phong Tiếu Linh chứng kiến ánh mắt của các đệ tử xung quanh thì khuôn mặt anh tuấn bất phàm nhất thời đỏ lên, cảm giác có chút mất mặt.

Tông Hận Thiên gầm rú trên đài một lúc, cuối cùng Lâm Phàm phải nhảy lên tóm hắn xuống.

. . . .

- Tông sư huynh thật lợi hại.

Lâm Phàm cùng Tông Hận Thiên đi xuống thì lập tức được nhóm thiên kiêu vây quanh chúc mừng. Tuy trận đầu bại, nhưng Tông sư huynh ở trận thứ hai đã mạnh mẽ nghiền áp, thắng trở về một ván, khiến lòng người phấn chấn.

Tông Hận Thiên ngồi về chỗ, đã hơi bình tĩnh lại, ánh mắt sùng bái nhìn Lâm Phàm:

- Tất cả chuyện này đều là công lao của Lâm sư thúc. Nếu không có Lâm sư thúc, ta chưa chắc đã là đối thủ của tên kia.

- Lâm sư thúc, kia rốt cuộc là bí kỹ gì vậy ạ?

Tông Hận Thiên nghi ngờ hỏi. Hắn còn chưa từng nghe qua có công pháp như vậy.

- Đây không phải là công pháp, chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi, cảm giác thế nào?

Lâm Phàm hỏi.

- Rất đau, hiện tại sư điệt cảm giác giác toàn thân vô lực, giống như tinh khí thần đều bị vét sạch vậy.

Tông Hận Thiên nói.

Lâm Phàm nghe thế cũng có phỏng đoán đại khái trong lòng. Nhìn bộ dáng Tông Hận Thiên, hẳn là sau khi hết thời gian buff thì toàn thân sẽ mất sạch sức lực. Chỉ là không biết Liêu Đản Cước có hữu hiệu với chính bản thân mình không nữa?

Có điều ý tưởng này vừa nảy ra đã bị Lâm Phàm dập tắt. Cứ đùa, chính mình đá mình kiểu gì chứ, hơn nữa ca còn chưa điên!

- Các ngươi thì sao? Có muốn thử một lần không?

Lâm Phàm nhìn sang các tiểu sư điệt xung quanh, cười hỏi.

Những đệ tử thiên kiêu này vừa nghe thế thì lập tức xua tay.

- Sư thúc, không cần đâu ạ. Thắng thua cũng không sao, cứ hết sức là tốt rồi.

- Đúng đúng, chỉ cần sư thúc giành được danh hiệu đệ nhất thiên kiêu cuối cùng là đủ, bọn sư điệt làm hết sức đã là thành công rồi.

. . . .

Đừng giỡn, bọn hắn nhìn rõ bộ dạng vừa rồi của Tông sư huynh, vẻ thống khổ lẫn thần sắc dữ tợn kia đều để lại một bóng ma thật sâu trong lòng bọn hắn.

Nhất là cái tư thế khép chân đi nhích nhích kia nữa, tuyệt đối không thể để mình giống vậy được, nếu không mặt mũi mất sạch, sau này tìm bạn gái thế nào đây?

Lâm Phàm bĩu môi liếc nhìn cả đám một cái. Hắn đang định thử nghiệm thêm vài lần nữa để phân tích hiệu quả, nhưng giờ xem ra không thể rồi.

. . . .

Tiếp theo, thi đấu có thua có thắng, nhưng tổng thể thì do Cửu Tiêu Tông chiếm ưu thế.

Lâm Phàm cũng xuất tràng một lần, đương nhiên kết quả là hắn toàn thắng một cách dễ dàng.

Lâm Phàm vừa lên đài, tức thì phóng ra bức khí, chỉ riêng khí thế thôi đã hơn đối phương một bậc, khiến đối phương không có chút tâm tư phản kháng nào, hết thảy đều là nước chảy thành sông, không có bất cứ vấn đề gì.

Đến hiện tại, chỉ còn năm người tiếp tục quyết đấu.

Ba đệ tử của Cửu Tiêu Tông và hai đệ tử của Thánh Tông.

- Vô Nhai huynh, ta thấy phía các huynh khó mà thắng lắm đó.

Lương Dịch Sơ tạm vừa lòng với kết quả này, tuy rằng nó có chút chênh lệch so với chờ mong ban đầu.

Theo tính toán của hắn, quyết chiến cuối cùng đáng ra chỉ nên còn toàn là đệ tử của Cửu Tiêu Tông.

Chẳng qua nhìn tình huống trước mắt thì Cửu Tiêu Tông tất thắng rồi.

- Còn chưa nhất định đâu.

Vô Nhai mỉm cười nói nói.

- Vô Nhai huynh, nhìn đệ tử kia của huynh kìa, hai chân run lên, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, không tính cũng được. Vậy tức là ba đấu với một đó.

Lương Dịch Sơ cười nói.

- Ha ha…

Thái thượng trưởng lão Vô Nhai không nói gì thêm, chỉ cười trừ đáp lễ đối phương.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.