Giờ khắc này uy lực "Tuyên Cổ Chi Điếu" trước nay chưa từng có, thế nhưng theo Lâm Phàm nắm chắc vẫn như cũ sẽ không phải rất lớn a.
Quá trấn định.
Vẻ mặt Thượng cổ đại yêu không phải trấn định bình thường, ở phía dưới loại sức mạnh này, trừ phi là không đem để ở trong mắt, bằng không sẽ không thể trấn định như thế.
Nhưng bất kể như thế nào, đây đã là một chiêu cường đại nhất mà Lâm Phàm hiện nay có khả năng sử dụng.
Nếu như ngay cả cái này đều thất bại, như vậy thật sự không có cách nào rồi.
- Giun dế, đây chính là một chiêu một chiêu mạnh nhất của ngươi sao? Tuy nói khí tức không sai, đáng tiếc rất xa còn không đủ, bổn hoàng chính là chinh chiến vạn cổ chi hoàng, nói được là làm được, liền để ngươi hết hẳn ý nghĩ này đi.
Thượng cổ đại yêu nhìn một mảnh hư không kia, vẻ mặt kiêu ngạo, không chút nào để ở trong mắt.
Lâm Phàm không chút biến sắc, bất quá đối với cái tên cổ đại yêu này làm càn như vậy, cũng tức giận cực kỳ, hung hăng thật sự là quá kiêu ngạo.
Dĩ nhiên so với tiểu gia còn muốn hung hăng vô số lần.
Bất quá dù cho không phải đối thủ, cũng tuyệt đối phải để cái tên này biết thế nào là lợi hại.
- Tuyên Cổ Chi Điếu
đang ấp ủ, một luồng sức mạnh mênh mông không ngừng ngưng tụ, nguồn sức mạnh này Lâm Phàm chưa bao giờ được thể nghiệm qua.
Phía dưới một pháo này, dù cho là "Tuyên Cổ Cánh Tay" đều không nhất định chống đỡ được.
Công hiệu "Đại Phàm Ca", vào đúng lúc này, cũng bị Lâm Phàm vận dụng đến cực hạn, cùng "Tuyên Cổ Chi Điếu" phối hợp lẫn nhau, có thể bùng nổ ra sức mạnh vô cùng vô tận.
- Tiếp chung cực đại chiêu của tiểu gia đi, phóng ra cho ta.
- Oanh...
Một mảnh thiên địa run rẩy, một cột sáng màu trắng thô lỗ từ "Tuyên Cổ Chi Điếu" bộc phát ra.
Cái cột sáng màu trắng xuyên thấu tầng tầng hư không, sức mạnh cường hãn, đem hư không đều làm rung động lên, đây là một chiêu cường đại nhất mà Lâm Phàm hiện nay có khả năng sử.
Một chiêu này đủ để hủy thiên diệt địa.
Lâm Phàm ngưng thần nhìn cái thượng cổ đại yêu kia, hắn muốn nhìn một chút xem thượng cổ đại yêu này đến cùng chống đối làm sao.
- Tuyên Cổ Chi Điếu
tuy trên mặt thì nói không quá chứ thế nhưng uy lực bộc phát ra, là không thể coi thường.
Khởi nguồn của sự sống, không phải đùa giỡn.
- Giun dế chính là giun dế, chỉ cái loại sức mạnh này, cũng dám khiêu khích bổn hoàng, nếu như không phải trầm luân mấy chục ngàn năm, để bổn hoàng mất đi rất nhiều sức mạnh, thì loại chiêu thức này bổn hoàng chỉ cần một hơi liền có thể thổi tan.
Nhìn cái cột sáng màu trắng to lớn, thượng cổ đại yêu không chút hoang mang, thần tình lạnh nhạt.
- Rống...
Thời khắc này thượng cổ đại yêu gào thét một tiếng, vảy toàn thân đen kịt, tản ra tia sáng chói mắt, hình văn trên cánh tay dường như sống lại tỏa ra từng trận sức mạnh làm người ta kinh ngạc.
Năm ngón tay sắc bén, đột nhiên vung lên dữ dội, vảy bao trùm ở trên lòng bàn tay không gì không phá được.
Một chưởng vỗ ra, đem cái cột sáng màu trắng, va đập ở trong lòng bàn tay.
Lâm Phàm thấy cảnh này, nhất thời trong lòng vui vẻ.
Cũng không phải là thở phào nhẹ nhõm.
Mà là nếu quả thật như thượng cổ đại yêu vừa mới nói bên kia, một hơi một nuốt vào một cái, thì như vậy thượng cổ đại yêu trước mắt này đã không phải thứ như hắn có khả năng ngăn cản.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thượng cổ đại yêu này, rõ ràng chính là tự mình trấn định, cuối cùng cũng không thể không lấy ra bản lãnh thật sự để chống lại.
Lấy tình huống trước mắt này, xem ra "Tuyên Cổ Chi Điếu" e sợ còn chưa đủ để tiêu diệt đối phương, nhưng ít ra còn có hi vọng.
- Hừ, diệt cho ta...
Thượng cổ đại yêu nổi giận gầm lên một tiếng, trong lòng bàn tay yêu khí ngang dọc đem cái cột sáng màu trắng bao lấy bên trong.
Lâm Phàm hơi nhướng mày, cảm thấy không lành. Trong nháy mắt na di, đem "Tuyên Cổ Chi Điếu" thu hồi vào trong túi đeo lưng.
- Ha ha... Còn có bản lĩnh gì, hiện tại đến phiên bổn hoàng.
Thượng cổ đại yêu cười lạnh, sau đó nhìn chăm chú Lâm Phàm.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm liền cảm giác được mình bị một luồng yêu khí nào đó khóa chặt lại.
Thượng cổ đại yêu này không phải người ngu, e sợ đã sớm biết mình có thể ẩn thân, bây giờ lấy yêu khí tự thân khóa chặt để cho mình không có thể trốn đi.
Lâm Phàm thở ra một hơi khí thô, lau mồ hôi trán một cái, đây là một cái gia hỏa khó chơi a.
Bất quá coi như là vậy, lại có thể thế nào, cùng lắm chính là liều một lần.
- Ngứa trứng hả, ngày hôm nay tiểu gia liền nhìn ngươi có bao nhiêu hoành tráng.
Lâm Phàm nhìn chăm chú thượng cổ đại yêu nổi giận gầm lên một tiếng.
- Luyện khí, luyện cho ta.
Thời khắc này, Lâm Phàm đem đồ vật trong nhẫn chứa đồ lấy được từ trên người Trần Huyền, toàn bộ cầm ra ném vào bên trong Thiên Địa Dung Lô.
Lấy thủ đoạn luyện khí của mình bây giờ, luyện chế ra bộ giáp phòng ngự, đủ để đứng đầu thiên hạ.
- Keng, chúc mừng rèn luyện ra Thiên giai thượng phẩm giáp phòng ngự, xin đặt tên.
- Giết yêu số một.
- Keng, chúc mừng rèn luyện ra Thiên giai thượng phẩm giá phòng ngự, xin đặt tên.
Lâm Phàm khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn, quả nhiên Thần khí phòng ngự, không phải dễ dàng như vậy luyện chế ra, hết thảy đều chỉ có thể tìm vận may.
Trong nháy mắt, ba mươi pháp bảo Thiên giai thượng phẩm phòng ngự ra lò.
Lâm Phàm chuẩn bị cùng cái tên này liều mạng.
Coi như không đánh chết ngươi, cũng phải chậm rãi dây dưa đến chết ngươi.
Nếu để cho người các tông môn Đông Linh châu, biết trong lúc Lâm Phàm tiện tay, chính là cho ra lò ba mươi pháp bảo Thiên giai phòng ngự hàng đầu sợ là sớm thổ huyết mà chết.
Chức Nghiệp ngưu bức luyện đan cùng luyện khí, đối với Lâm Phàm mà nói thì chỉ là trò trẻ con.
Ỷ vào Tuyên Cổ Bất Diệt, Lâm Phàm không cần bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, thế nhưng lấy tình huống trước mắt xem ra, muốn dùng Tuyên Cổ Bất Diệt cứng rắn chống đỡ thì trên căn bản là chuyện không thể nào.
Nếu như sức mạnh thượng cổ đại yêu bùng lên mãnh liệt một chút, e là cho dù là có Huyết Hải Ma Công cũng không chống đỡ nổi a.
Thời khắc này, Lâm Phàm nhìn thẳng thượng cổ đại yêu.
- Đồ cuồng thả giông, có gan đến đây, tiểu gia đã rất lâu không nói thô tục, ngày hôm nay liền ném toàn bộ cho ngươi.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng.
- Ngươi đúng là ngu xuẩn.
- Ngươi cái đồ đại ngu B.
- Ngươi cái đồ cuồng bại lộ.
- Ngươi cái đồ sỏa điểu.
...
- Giun dế... Làm càn.
Trong chớp mắt, một quyền oanh phá Thiên Địa, phá không mà tới.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, tu luyện không chỉ là thiên tư, có lúc cũng phải dựa vào dũng khí.
Hiện tại hắn chính là muốn chính diện cứng rắn đón đỡ đòn này của thượng cổ đại yêu.
Đối mặt với cú đấm này, Lâm Phàm lấy hết dũng khí, tiểu gia có nhiều giáp bảo vệ như vậy, chẳng lẽ còn sợ ngươi đánh chết tiểu gia.
Không phải là đau thôi sao? Tiểu gia không sợ đau.
- Ầm...
Một cái giun dế bình thường dám đối nghịch hướng về một quyền che trời kia, dĩ nhiên lại cũng bạo phát ra vô cùng sức mạnh.
Toàn bộ hư không đều bị cỗ lực xung kích cường đại, khuấy lên sụp đổ.
- Ta đi mất...
Một cỗ xung lực cường đại, làm Lâm Phàm trực tiếp hỏng mất.
Trực tiếp bị cú đấm này đánh bay đi.
- Phốc...
Một ngụm máu tươi phun ra, cái giáp Thiên giai thượng phẩm phòng ngự trên thân trong nháy mắt nứt toác.
Sau khi đã được ngăn cản một phần lực lượng, vẫn như cũ để cho Lâm Phàm rất khó chống đỡ.
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt kinh nghiệm tăng cường sáu trăm triệu.
Không biết Lâm Phàm bay bao xa, nằm ở trong hố sâu, toàn thân khung xương như bẹp cả ra vậy, thậm chí có một cây bạch cốt đâm xuyên qua da dẻ, bại lộ ở bên trong hư không.
- Thật mạnh.
Lâm Phàm chật vật đẩy thân thể lên, sau đó chỉ tay đem cái bạch cốt đâm thủng thân thể chặt đứt đi.
Liên tục dùng mấy viên đan dược, lại vận chuyển Huyết Hải Ma Công, bạch cốt một lần nữa sinh trưởng, thân thể bị thương trong nháy mắt khôi phục như thường.
May là tu luyện Huyết Hải Ma Công, nếu không phải vậy thì hôm nay cho dù nắm giữ Tuyên Cổ Bất Diệt cũng bị thượng cổ đại yêu này giết chết…
Bất quá sau trận chiến này, lực lượng sinh mệnh e sợ phải tiêu hao không ít.
Cũng không biết Ngô Đồng thần thụ, có thể chống đỡ tới khi nào.
- Oanh...
Bóng hình Thượng cổ đại yêu trong nháy mắt từ trên trời giáng xuống, rơi trước mặt Lâm Phàm, chấn động to lớn, trực tiếp để đại địa chung quanh chia năm xẻ bảy, xuất hiện từng cái từng cái vực sâu cống ngầm.
- Giun dế, dĩ nhiên không chết, bất quá bây giờ ngươi có thể đi chết rồi.
Thượng cổ đại yêu nhìn giun dế nằm ở trong hố sâu nói ra.
- Chết em gái ngươi... Cái nắm đấm của ngươi như cây bông, có thể đánh chết ai.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, có thí nghiệm trước, một bộ giáp phòng ngự tuy sẽ không để cho chính mình chết đi, thế nhưng vì bảo đảm hay là dùng hai bộ giáp phòng ngự bảo hiểm một chút a.
Thời khắc này, nắm đấm thượng cổ đại yêu, lần thứ hai bao phủ vô biên uy thế oanh tới.
- Không phục liền đấu, ai sợ ai.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, hai quyền đụng vào nhau.
- Oanh...
Một đạo bão táp cuồng bạo, ở trung tâm nắm đấm hai người mãnh liệt bay lên, sóng gợn mạnh mẽ khuếch tán bát phương, mặt đất hãm sâu chấn động thiên địa.
Mà trong chớp mắt, lần thứ hai thân thể Lâm Phàm chịu không được này cỗ sức mạnh khổng lồ này, lại lần nữa bay về phía xa xa.
Hai cỗ giáp phòng ngự vào đúng lúc này liền trong nháy mắt nứt toác.
Cái này có thể là trong lịch sử Đông Linh châu, trận chiến hàng đầu tiêu hao một lần nhiều trang bị nhất.
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt kinh nghiệm tăng cường sáu trăm triệu.