Đối với Phương Vĩ Phong mà nói, tuy lúc trước đã mất hết mặt mũi, nhưng hiện tại Đại sư huynh cũng đã ra mặt vì chuyện của hắn.
Vinh quang bậc này, không phải ai cũng có thể hưởng.
-Không nghĩ tới Phương sư huynh lại có thể mời Đại sư huynh ra mặt, mặt mũi này cũng quá lớn rồi.
-Chúng ta sau này phải tôn kính đối với Phương sư huynh một chút mới được nha.
….
Phương Vĩ Phong nghe âm thanh bàn tán xung quanh, tự hào hất cằm lên trời, cảm giác rất sảng khoái.
Hắn nhìn đám người Thiên Vân, bĩu môi, không ngờ chuyện này lại thu hút đông người thế này.
Đám người Thiên Vân nghĩ, tên này mời được Đại sư huynh đến thì chuyện này khó giải quyết đây.
-Cẩu vật, ngươi đang trốn ở nơi nào, chẳng lẽ biết Đại sư huynh đến nên muốn làm con rùa đen rút đầu?
Phương Vĩ Phong tức giận la lớn.
Hôm nay có Đại sư huynh ở đây, để xem hắn còn dám ngang ngược như vậy không?
Đại sư huynh vừa ra tay, chính là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, còn không thể hành hạ tên này đánh cho chết đi sống lại sao.
Liễu Ngân đứng nơi đó, trường bào không gió mà bay, cả người tản ra khí tức ác liệt, giống như một thanh tuyệt kiếm, ánh sáng phát ra bốn phía, làm người khác không có cách nào nhìn thẳng.
Vô số đệ tử nhìn khí chất này, sùng bái không thôi.
Đây chính là Đại sư huynh bọn họ nha, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng khiến cho không ít người phải ngưỡng mộ.
-Tên đó không có bên trong.
Liễu Ngân lên tiếng.
Phương Vĩ Phong đang ầm ĩ nghe thế liền biến sắc, không nghĩ tới tên này dĩ nhiên không có ở đây.
-Hừ, cẩu vật này nhất định biết Đại sư huynh đến mà sợ tè cả quần rồi trốn không ra chứ gì.
Phương Vĩ Phong khinh thường nói.
-Thì ra, cái vẻ trâu bò ngày hôm qua đều là giả bộ mà thôi, vừa thấy Đại sư huynh là sợ hãi, cũng không biết hắn hiện tại đang trốn trong cái xó nào mà run lẩy bẩy nữa đây.
Liễu Ngân nghe Phương Vĩ Phong nịnh nọt, khóe miệng cũng khẽ mỉm cười.
-Sáng nay, Nhân tộc kia cùng Hồng Vân sư tỷ đi đến Tàng Vân Các rồi.
Một tên đệ tử trong đám người mở miệng giải thích.
Liễu Ngân nghe thấy lời này, mặt đổi sắc, có chút không vui, nhưng sau đó, khôi phục như thường, như chưa phát sinh chuyện gì.
-Đại sư huynh, làm sao bây giờ?
Phương Vĩ Phong cảm thấy, nếu đi Tàng Thư Các gây sự thì có chút không ổn.
-Trở về thôi, chờ hắn ra, ta liền trở lại.
Liễu Ngân nói.
-Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Phương Vĩ Phong khó chịu nói, không nghĩ đến tên Nhân tộc này lại tránh được một kiếp.
Bất quá, làm cho hắn hả hê chính là tên Nhân tộc này lại dám đi cùng Hồng Vân, hắn có lẽ không biết, Đại sư huynh vô cùng yêu thích vị sư muội kia.
Có thể xem đây là chuyện tốt, nếu hắn muốn tìm chết vậy thì đừng trách người khác.
Công phu nịnh nọt của Phương Vĩ Phong là đệ nhất thiên hạ, hắn bây giờ là cung kính đứng một bên đưa tay mời Liễu Ngân:
-Đại sư huynh, mời!
-Nếu đã đến thì không thể về tay không được, trước tiên, cũng cho hắn một giáo huấn nho nhỏ.
Sắc mặt Liễu Ngân vẫn bình thường, vung nhẹ ống tay áo, gian nhà của Lâm Phàm tức thì ầm ầm sụp đổ, trở thành một đống phế tích.
-Đại sư huynh thật lợi hại, xem ra tu vi đã được đề cao một bậc, vị trí tông chủ không thể thoát khỏi tay huynh nữa rồi, ha ha...
Phương Vĩ Phong vuốt mông ngựa, nói.
Liễu Ngân cười nhạt một tiếng, sau đó liền quay người rời đi.
Các đệ tử chung quanh nhìn thấy màn này, trong lòng cả kinh, Đại sư huynh cũng bá đạo quá đi.
Một lời không hợp liền phá hủy phòng của người khác, bất quá ngẫm lại thì ở đây, cũng chỉ có Đại sư huynh mới dám làm vậy.
Hơn nữa, nhìn thấy Phương Vĩ Phong thân thiết với Đại sư huynh như vậy, sau này phải cẩn thận, có thể thì không cần phải đắc tội đối phương, nếu không không biết tại sao mình lại chết.
Trong đám người có Ngụy Thiên từng bị Lâm Phàm giáo huấn qua, nhìn tình cảnh trước mắt, trong long không có cảm xúc, hắn dù sao cũng không muốn đi mách tên Nhân tộc kia chuyện này làm gì.
Tuy rằng, Phương sư huynh hiện tại rất đắc ý, nhưng theo Ngụy Thiên thấy, hắn không đắc ý được bao lâu nữa đâu.
………
Bên trong Tàng Thư Các.
Lâm Phàm lật một rồi lại một quyển thư tịch, mỗi một lần hệ thống đều nhắc nhở xem có cần kiểm tra hay không.
Nắm giữ Hệ Thống thì bất kì thư tịch, sách quý gì cầm đến tay hắn đều có thể hiểu tất cả đạo lí bên trong, thế nhưng Lâm Phàm để Hệ Thống kiểm tra xem có giá trị với hắn hay không.
Đống thư tịch trước mặt đối với Lâm Phàm mà nói, cũng không có tác dụng quá lớn, thế nhưng càng về sau, hắn lại phát hiện, trong những cuốn sách này, lại có những thứ hắn chưa hề biết tới.
Phật Ma kinh văn, cuốn thư tịch ố vàng giờ khắc này đang trong tay Lâm Phàm, khí tức của nó dù đang ở trong chồng thư tịch vẫn phát ra mạnh mẽ vô cùng.
Thời điểm thấy tên sách “Phật”, “Ma”, hai chữ đập vào mắt, hai chữ này ngày càng lớn, cuối cùng hóa thành hai vị Phật, Ma, cả hai đang tụng kinh, thời điểm mỗi một chữ được thốt ra, đều biến thành hoàng kim vô cùng chói lọi.
Khi Lâm Phàm xem kinh văn thì Động Thiên của hắn cũng phát sinh biến hóa.
Vô số chữ kim quang xoay tròn, dung nhập vào trong Động Thiên đại đạo, luyện ra Phật Ma chi đạo.
Chỉ với một cuốn sách, bên trong Động Thiên lại xuất hiện sinh linh cường đại của Phật Ma chi đạo.
Đương nhiên đây chỉ là mới dung nhập vào mà thôi, muốn nhất niệm ra sinh linh thì cần sức mạnh cường đại hơn nữa.
-Sinh linh kia, ngươi có cảm ngộ rất sâu với chúng ta, có muốn theo chúng ta để học tập Vo Thượng đại pháp hay không?
Thời điểm Lâm Phàm thâm nhập vào thì có một đạo âm thanh hung hồn truyền đến.
Lâm Phàm nhìn sang, là một vị Phật Ma đang ngồi xếp bằng trên một đài sen, sắc mặt khi thì hiền lành, khi thì hung ác.
-Ngươi có cái gì để dạy ta?
Lâm Phàm cười lạnh, không nghĩ đến, chỉ xem qua một cuốn sách thôi lại có thể xảy ra chuyện thế này.
-Quy y chúng ta thì sẽ được truyền thụ Vô Thượng đại pháp, vĩnh viễn không vào luân hồi.
Tà âm của Phật Ma quẩn quanh tai Lâm Phàm, như có ma lực câu dẫn người khác.
Nếu là người có ý chí không kiên định, chỉ sợ bị Phật Ma lừa gạt.
-Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lâm Phàm một chưởng vỗ ra, chộp tới đối phương.
Phật Ma nổi giận gầm lên một tiếng, phát ra khí tức hung bạo:
-Không quy y theo phật, chính là nghiệp chướng.
Công kích này đối với Lâm Phàm như trứng chọi đá, trong nháy mắt, sức mạnh của hắn xuyên qua Phật Ma, một chưởng bạo toái.
-Keng! Chúc mừng, kinh nghiệm tăng 50000 khi xem Phật Ma kinh văn.
Lúc này, Lâm Phàm không khỏi nở nụ cười, cuốn sách này bên trong Hoàng Kim Ốc, trong sách có Nhan Như Ngọc, không nghĩ tới lại ẩn giấu nhiều kinh nghiệm như vậy.
-Không sai, không sai, đã thèm a, xem ra tiểu gia ta cần phải ở trong đây thật lâu mới được, không xem hết toàn bộ sách nơi này tuyệt không ra ngoài.
Trong lòng Lâm Phàm vô cùng vui vẻ, dù sao thì tình huống như thế này là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Hắn Đem Phật Ma kinh văn đặt lại vị trí cũ.
Mà Động Thiên của hắn cũng có cảm ngộ của riêng nó.
Như thế nào là “Phật” như thế nào là “Ma”.
Hay loại ý niệm này, từ định nghĩa của Lâm Phàm mà hình thành, in vào Động Thiên.
Đến thời cơ thích hợp, pháp lực vừa đến, cảng giới sẽ lên a.
Chính là thời khắc vạn vật trong Động Thiên thay đổi.
Tàng Thư Các quả nhiên là một địa phương tốt, lần này đến đây thật không uổng phí, không biết sau khi đọc hết sách ở đây thì sẽ có biến hóa gì đây?
Biến hóa bậc này, Lâm Phàm hắn, cũng rất mong đợi!