Sức mạnh của “Kiệt” ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, bao phủ Lâm Phàm, năm ngón tay xuất hiện đủ loại liên kết, hình thành một lá chắn, không thể phá hủy nhốt Lâm Phàm bên trong.
- Không nghĩ đến tiểu gia chỉ dựa vào thực lực như bây giờ lại có thể đấu đá cùng Cổ Tộc Chí Cao “Kiệt” đến trình độ thế này, dù muốn hay không cũng phải công nhận, mình mạnh thiệt, khửa khửa.
Lâm Phàm cảm thấy rất hài lòng với bản thân, cảm thấy mình thật sự quá trang bức.
Tuy trong đó có một ít may mắn, nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận, bởi vì... Theo Lâm Phàm thì bản thân hắn, thực sự rất trâu bò.
Có điều hiện tại, Lâm Phàm muốn thừa dịp “Kiệt” đang bận không rảnh để ý đến hắn, mau chóng ra khỏi nơi này.
Nhìn qua năm ngón tay này, đã thấy dữ tợn khủng bố, không đơn giản, nhất định phải đạt đến một điểm công phu thực sự.
- Tịch Quang, Long Huyền, lát nữa dựa vào các ngươi vậy.
Lâm Phàm nói với hai người.
- Chủ nhân yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực.
Hai người Long Huyền gật đầu nói.
- Tốt, đến lúc chúng ta biểu diễn rồi.
Lâm Phàm cười lớn.
Thiêu đốt! Một trăm tỉ Thánh Dương Đan.
Ầm ầm!
Vào lúc này, “Phi Thiên” hoàn toàn cuồng bạo, Lâm Phàm một tay nắm lấy “Phi Thiên”, thuận tiện luyện chế ra tay cầm.
Biến thành “máy khoan điện Phi Thiên”, có thể làm được gì lúc này không?
“Đang đang coong...”
Lâm Phàm cầm “máy khoan điện Phi Thiên” trong tay, bắt đầu chuyển động, chấn động cường đại làm thân thể hắn bắt đầu lắc lư theo.
- Ai u, có hơi cứng a.
Lâm Phàm không nghĩ đến, đã thiêu đốt hơn một trăm tỉ Thánh Dương Đan vẫn không thể công phá được, có điều khi nhìn thấy năm ngón tay đã có dấu hiệu bị nghiền nát, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có tác dụng, vậy nhất định có thể thành công.
Theo thời gian trôi qua.
Lâm Phàm càng thấy vui mừng vì sắp thành công rồi.
- Phá!
Ầm ầm!
Năm ngón tay của “Kiệt” nổ tung, Lâm Phàm đứng lên, lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười.
- Ha ha, muốn nhốt ta lại ư, ngươi quá non nớt rồi.
Hiện tại, Lâm Phàm không thiếu loại trang bị nào, qua các cửa ải khó khăn cũng không phải vấn đề lớn.
Chẳng qua, tình huống hiện tại này lại làm hắn không hiểu nổi, “Kiệt” biến mất không thấy đâu, không biết đi đâu rồi, mình nên làm gì giờ đây.
- Tiên sư nhà nó, liều mạng vậy.
Lúc này, Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, dù hao tổn hết tất cả cũng phải ra khỏi đây mới được.
- Đại Phàm Ca khí.
Lâm Phàm không chút do dự, trực tiếp vỗ một chưởng, “Đại Phàm Ca khí” vô cùng vô tận tràn ra bốn phía, tràn ngập xung quanh.
“Kiệt” là Cổ Tộc Chí Cao thì thế nào, “Đại Phàm Ca khí” là tồn tại vô địch, chỉ cần ngươi là sinh linh thì có thể khiến ngươi không thoát ra được.
“Đại Phàm Ca khí” nồng nặc tràn ngập xung quanh, bốn phía tuy rằng vô cùng lớn thế nhưng đối với “Đại Phàm Ca khí” mà nói thì cũng không thành vấn đề.
“Đại Phàm Ca khí” này là mắt của Lâm Phàm, có thể giúp Lâm Phàm tìm được lối thoát.
“Chân Áo Nghĩa, Hủy Diệt Chi Cước.”
“Hắc Hổ Đào Tâm.”
“Xoay Chuyển Kàn khôn.”
Ba chiến thuật ma quỷ biến mất từ lâu nhưng một khi đã khai triển thì kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, không ai có thể ngăn cản nổi.
Dấu chân đầy trời, bàn tay vung vẩy mà xuất hiện.
- Lâm Phàm ta có một ngày sẽ trở thành tồn tại chí cao, địa phương nho nhỏ này đừng hòng nhốt lại ta.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, bùng nổ ra cổ lực lượng cường đại làm địa phương chưa được biết đến này muốn nổ tung.
Đương nhiên, tất cả những thứ này chỉ là suy nghĩ của Lâm Phàm.
- A!
- Nóng quá!
- Xích Hồng Ma Tôn, ngươi muốn làm gì, mau dừng tay lại.
- Không chịu được, không chịu nổi.
...
Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị từ bỏ chống cự, đột nhiên nghe được một trận tà âm.
- Mịa nó, chẳng lẽ là bọn họ.
Lâm Phàm vui vẻ, cảm thấy tội lỗi, chiếm được “Thánh Dương Đan” còn chưa đủ, chẳng lẽ còn tiện tay mang đi mười tên ông kia luôn sao.
- Các anh em, theo ta tiến lên.
Lâm Phàm vẫy tay, lòng đầy kích động chạy về phía trước.
Lôi Đình Pháp Vương đã sớm khát khao khó nhịn, theo sát sau lưng Lâm Phàm.
- Chủ nhân, chờ em, người cho em theo với.
- Được.
Lâm Phàm không nghĩ đến, mình tiện tay phát tiết thế nhưng lại có thể đập nát không gian, không những thế “Đại Phàm Ca khí” đã xâm nhập vào mười lão kia, khiến họ bị cuồng bạo.
Thời điểm Lâm Phàm đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt chóng hết cả mặt.
Mười lão già some cùng một chỗ, cảnh tượng đó thế nào?
- Mẹ nó ơi, mất hết tính người, đúng là súc sinh cũng không bằng mà.
Lâm Phàm rất bi phẫn, đúng là không có đạo đức.
- Các ngươi... Các ngươi.
Lâm Phàm run rẩy chỉ tay, không dám tin nhìn một màn trước mắt.
- Chuyện gì thế này, sương mù này rốt cuộc là cái gì vậy?
- Tại sao lại như vậy, Xích Hồng Ma Tôn, cái tên nhà ngươi, dừng tay cho ta.
- Ngươi kêu ta dừng tay lại, sao ngươi còn chạm vào ta.
- Là vì ta không nhịn được.
...
- Chủ nhân, kiệt tác của ta thế nào? Từ sau khi dung hợp số công pháp khủng bố kia, hiệu lực thuốc của ta cũng trở nên cường đại hơn, những cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị chỉ nhìn được mà lại không dùng được này, ta có thể mê hoặc tâm trí của bọn họ dễ dàng.
Đại Phàm Ca chi linh tự hào nói.
Cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, không người nào không phải hạng người tâm trí kiên định, những mê hoặc bình thường không thể chi phối được họ.
Thế nhưng bây giờ, sau khi tiến hóa, Đại Phàm Ca chi linh lại có thể mê hoặc tâm trí của những cường giả này.
- Là ngươi, tất cả những thứ này đều do ngươi làm ra.
- Giải độc cho bọn ta nhanh lên, ngươi, cái tên súc sinh này.
- Đáng trách a, Chí Cao cứu chúng ta với.
...
Sau khi những lão đầu nghe lời nói của “Đại Phàm Ca chi linh”, từng người từng người tức giận gào thét, trong lòng bọn họ khuông muốn thân thể lại bán đứng họ, để cho bọn họ làm ra loại chuyện khiến người khác xấu hổ này.
- Chủ nhân, những người này giải quyết thế nào đây?
Lôi Đình Pháp Vương tham lam nhìn thân thể của những lão đầu này, nếu có thể mang về Học Viện Trị Liệu thật tốt biết bao.
Có thể từ trên người những người này nghiên cứu ra thủ đoạn dạy dỗ mới, hắn muốn sáng tạo ra càng nhiều trò gian hơn ngay lập tức.
- Giữ lại tám người, giết hai người.
Lâm Phàm mở bảng ra tra xét một phen, kinh nghiệm cần để thăng cấp không có bao nhiêu, giết hai người là có thể thăng cấp được rồi.
Những người khác thì trực tiếp thuần hóa rồi vứt vào Động Thiên, ngày đêm cô đọng Thánh Dương Đan cho ta.
Bộ sách võ thuật này đối với Lâm Phàm, giờ đã rất vững vàng, không có bất cứ vấn đề gì.
- Chủ nhân anh minh!
Lôi Đình Pháp Vương nghe phân phó, nhất thời vui vẻ, điều này có nghĩa mình có thể dạy dỗ tám người, hưng phấn, tràn đầy hưng phấn a.
- Đừng có giết ta, đừng có giết ta
- Ta đồng ý thần phục.
...
Những lão đầu này vừa nghe Lâm Phàm nói muốn giết hai người, trong lòng từng người căng thẳng vạn phần.
Bọn họ bị “Kiệt” dùng gông xiềng khóa lại, không có cách phản kháng, hơn nữa bọn họ không biết “Kiệt” hiện tại thế nào rồi.
- Này thì khó rồi.
Lâm Phàm nhìn những lão đầu này, một người chảy mũi, một người khóc, ngược lại có chút bất đắc dĩ, ai đáng chết đây.
Sau đó, Lâm Phàm nhíu lông mày, một bụng đầy kế sách: